Tiểu Ca Ca, Anh Không Thoát Được Đâu!

Chương 57




Nguyên Thần sao lại quên mất chuyện quan trọng thế này chứ ? Trình An Khước luôn bảo gã là người Hà Nam nhưng trong hồ sơ mật mà Nguyên Thần thu thập được trước đây thì rõ ràng gã là người Phúc Kiến. Gã đã từng thu mua ba căn nhà cũ của tổ tiên vì muốn trả thù gia tộc, gã cho người phá hủy toàn bộ nhưng vẫn giữ lại một căn nhà mang tên Tòa nhà số 3.

Tòa nhà số 3 là nơi cơ mật của Trình gia, dường như nơi đây không ai biết đến sự tồn tại của nó. Trước đây vì muốn đưa chuyện Trình Hải cài gián điệp nên Lục Khiến đã điều tra gia thế của Trình An Khước và vô tình điều tra sâu vào chuyện này.

Nguyên Thần lập tức nhấn chân ga xoay vô lăng hướng về bờ sông Mân, ánh mắt hắn tối đen u ám.

" Phương Dịch, đợi em. Một chút nữa thôi. "

______________________

Phương Dịch lạc lõng giữa một không gian tối đen, anh cố chạy, chạy rất lâu nhưng không sao thoát khỏi nơi này. Anh sợ lắm. Rất sợ nữa là đằng khác. Anh cảm thấy thật ngột ngạt.

Rồi bỗng từ phía xa kia, anh nhìn thấy một tia sáng nhỏ, tia sáng ấy thật mong manh. Anh vươn tay chạm tới, tia sáng biến thành một bàn tay rắn chắc, kéo anh ra khỏi đêm đen.

Phương Dịch tỉnh lại từ cơn mê. Anh phát giác nhận ra bản thân đang nằm trên nền gỗ. Xung quanh chỉ là bốn bức tường cũng làm từ gỗ. Mùi gỗ lâu năm xộc vào mũi khiến anh muốn ho khan. Lúc này anh mới biết mình không còn cử động được nữa, một sợi dây thừng to trói cả tay và chân anh lại.

Phương Dịch dùng sức nới lỏng nhưng dây không dịch chuyển tẹo nào.

- Phương Dịch... - Giọng nữ lảnh lót truyền đến.

Cửa phòng mở ra. Người phụ nữ trước mắt làm anh thản thốt:

- Lâm... Lâm Sa Sa ?

Ả ta không còn tuổi xuân như trước đây dù chỉ mới qua vài tháng. Hốc mắt ả lún sâu, gương mặt gầy gò như nghiện hút.

Lâm Sa Sa bước đến, vỗ vỗ vào gương mặt dính dấp bụi bẩn của Phương Dịch:

- Cái gương mặt này trắng trẻo mịn màng, đúng là sinh ra để mê hoặc đàn ông.

Không đợi anh lên tiếng ả ta trực tiếp dời tay xuống cổ áo Phương Dịch xé rách một đường dài, ẩn hiện sau đó là vết sẹo mờ nhạt:



- Để lại sẹo à ? Bây giờ nghĩ lại, tại sao lúc đó bọn ngu kia không chệch một dao đâm vào tim mày nhỉ ?

- Cô điên rồi ?

- Đúng ! Tao điên rồi. Tại mày mà Nguyên Thần đuổi tao khỏi Nguyên thị, khiến tao thân sơ thất sở. Cũng may là ông trời có mắt cho tao gặp Trình tổng.

Ả giật ngược tóc anh, kề con dao sắc lẹm lên mặt anh:

- Mẹ nó, tao phải hủy cái mặt này của mày. Xem thử mày ve vãn đàn ông như thế nào nữa.

* Lạch cạch ! *

Trình An Khước nắm chặt cổ tay cô ả, đau đớn khiến con dao trong tay rơi xuống:

- Trình... Trình tổng.

- Tôi đã nói gì với cô ? Chẳng phải chỉ vào nói chuyện thôi sao ?

- Xin lỗi, tôi nóng giận quá cho nên...

- Được rồi, ra ngoài đi.

Lâm Sa Sa oán hận đóng sầm cửa lại, trong lòng thầm chửi rủa.

Từ ngày bị đuổi khỏi Đại Lục Nguyên thị, Lâm Sa Sa như rơi xuống vực. Trong lúc ả bế tắc thì Trình An Khước xuất hiện cho ả tiền tiêu xài, với điều kiện cung cấp thông tin của Phương Dịch. Lâm Sa Sa đương nhiên không từ chối. Tiền mà, sao có thể bỏ rơi rớt một đồng nào ?

_______________________

- Phương Dịch...

Mắt gã đảo quanh cơ thể Phương Dịch rồi dừng lại nơi cổ áo bị xé rách, liếm môi.

- Thả tôi ra. - Phương Dịch vùng vẫy.



- Tôi đã bỏ công nhiều như vậy sao có thể để em đi được ?

Gã ngồi xổm xuống nhìn cánh tay bị dây thừng cứa đến chảy máu, bày ra vẻ mặt đau lòng giả tạo:

- Ôi sao tôi lại làm thế này nhỉ ? Ý tứ đâu cả rồi ? - Vừa nói gã vừa cởi dây trói.

Phương Dịch thừa cơ hội Trình An Khước sơ hở, một đường đẩy ngã gã sau đó bật dậy chạy biến. Nhưng không ngờ cơ thể bị duy trì một tư thế dẫn đến bị tê, vừa dùng sức đã choáng váng. Trình An Khước cười lớn kéo anh lại quăng lên giường.

Gã vuốt tóc anh, ngắm nhìn gương mặt tinh xảo:

- Thứ mà Nguyên Thần thích thì tôi lại càng muốn có.

Phương Dịch cảm thấy cơ thể như bị nhuốm bùn nhơ có hàng ngàn hàng vạn thứ rác rưởi, anh hất tay gã ra khỏi người mình:

- Kinh tởm.

- Kinh tởm ? Em kinh tởm tôi ? Ha... - Gã như nghe được câu chuyện hài, bật cười lớn. - Em càng kinh tởm thì tôi lại càng muốn chạm vào em.

Phương Dịch híp mắt nhướng mày, đồng tử đen láy nhìn Trình An Khước, sắc mặt lạnh như sương tuyết. Gã thấy hơi lạnh sống lưng, bởi vì ánh mắt này... quá giống Nguyên Thần. Phải nói rằng đó chính là phong thái của hắn. Ánh mắt khinh thường mang ý thách thức. Rất đáng ghét nhưng cũng rất đáng sợ.

Gã cúi đầu định cắn vào vai anh thì bị tiếng gọi hốt hoảng từ bên ngoài làm cho khựng lại:

- Ông chủ !!! Nguyên Thần... Nguyên Thần hắn đến rồi...

- Cái gì ? - Trình An Khước cố kìm nén cơn tức giận, bình tĩnh ngày thường cũng chẳng còn. - Mẹ kiếp.

Vừa nghe tên Nguyên Thần, một cảm xúc dâng trào trong Phương Dịch. Anh thật sự chạm vào được tia sáng ấy rồi, à không, là ánh sáng, là mặt trời. Anh đã nghĩ rằng làm sao Nguyên Thần biết được anh đang ở nơi nào. Bây giờ thì đã yên tâm lắm rồi, không sợ nữa.

Trình An Khước đấm mạnh xuống giường, nhìn vẻ mặt vui mừng của Phương Dịch gã càng điên tiết. Gã siết cằm anh:

- Đừng vội cười. Nguyên Thần... Hơ... Chỉ là một thằng oắt con không hơn không kém.