Bạc Băng gọi một cú điện thoại đến Bạc Triệu , ba của cô. Không lâu sau tiếng tút tút cũng dừng lại nối sau đó là giọng của ông ta với vẻ bình thản :“Alo”
“Là con” Bạc Băng có chút rưng rưng nước mắt , đưa tay chặn mũi để không cho ông ấy nghe được giọng điệu không ổn của mình.
Bạc Triệu có chút kích động , cô có thể nghe và hiểu được ông vừa đứng bật ra khỏi chiếc ghế làm việc , giọng nói vô cùng kích động :“Tiểu Băng , cuối cùng con cũng chịu gọi cho ba rồi. Bên Liêu gia cũng đã thông báo với ba con đã tỉnh dậy , nhưng bảo ba không nên đến”
Bạc Băng gật đầu không trách sao ông lại không đến gặp mình , chỉ hỏi :“Công ty dạo này vẫn ổn chứ?”
Bạc Triệu nghe đến công ty thì cảm thấy vô cùng cảm kích cũng có chút áy náy đối với cô , rầu rĩ nói :“Công ty rất ổn vì có Liêu thị gánh đỡ , con gái , ba xin lỗi , để con chịu ủy khuất rồi”
“Không có đâu ba” Bạc Băng cắt ngang “Ở đây vô cùng tốt , Liêu tổng cũng không làm khó con . Ba , con còn có chút chuyện muốn hỏi , dạo gần đây ba vẫn còn đầu tư cho Hồng Châu chứ?”
Vừa tỉnh dậy đã nhớ đến Hồng Châu , ông còn nghĩ cô lo lắng cho Lý Trình Bân , lại càng thêm sầu não vì không thể cho con gái một cuộc hôn nhân hạnh phúc , ông đáp :“Vẫn còn , tiểu Bân nói dạo gần đây gặp nhiều khó khăn , vẫn luôn cần Bạc gia giúp đỡ , con yên tâm , ba sẽ giúp đỡ thằng bé để con không phải áy náy”
Bạc Băng suýt thì bật cười , bây giờ cô lại phải cảm thấy có lỗi và áy náy với một người đang âm thầm phản bội mình hay sao? Càng làm cô chán ghét hơn anh ta không cặp kè với ai mà lại chính là người bạn thân tri kỉ của mình.
“Bây giờ con gả cho người khác rồi , chuyện nhà họ Lý không cần đến chúng ta nhúng tay nữa”
Bạc Triệu có hơi giật mình muốn xác định lại :“Con nói sao?”
“Con nói là , sau này Lý Trình Bân có yêu cầu giúp đỡ cũng không còn liên quan gì đến chúng ta . Từ bây giờ con muốn Bạc thị rút vốn đầu tư cho giải trí Hồng Châu”
Bạc Triệu âm trầm mất một lúc , sau đó ông tôn trọng quyết định của con gái. Nhất định cô làm như vậy hẳn là có lý do nên cũng không nhiều lời :“Được rồi , ba sẽ giải quyết chuyện này , con yên tâm đi , nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt”
Tròng lòng Bạc Triệu thầm nghĩ , nếu như cái tên Lý Trình Bân dám làm ra chuyện gì tổn thương đến con gái của ông , dù bằng cách nào ông cũng sẽ bắt hắn phải trả giá.
Bạc Băng cúp máy , cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Giải quyết hai người họ không phải là vấn đề nan giải đối với cô khi mà Liêu Kính Phong đang có hứng thú với cô. Chỉ cần còn trên danh nghĩa Liêu thiếu phu nhân , ngày đó cô sẽ bắt bọn hắn phải trả giá , nếm trải những đau khổ mà cô đã phải trải qua.
…
Lúc này Lục Kha Nhiên đang ngồi trong vòng tay của Lý Trình Bân , vừa cúp máy với Bạc Băng , trên mặt liền hiện lên ý cười giễu cợt tỏ ra chê bai :“Anh xem , cô ta làm sao mà thông minh ra được. Anh lo lắng quá rồi đấy , chắc lại bị tiền của Liêu Kính Phong làm cho hoa mắt mà nhất thời mê muội. Đợi anh ta chơi chán rồi đá cô ta lúc đó lại quay về ôm lấy bắp chân anh mà cầu xin thôi”
Lý Trình Bân có chút đa nghi , song , không để tâm lắm , ngẫm nghĩ lại lời của Lục Kha Nhiên nói cũng có lý , người ngu ngốc làm sao mà đột ngột thông minh ra được?
Anh ta bỏ qua Bạc Băng , bàn tay bắt đầu lần mò vào váy của Lục Kha Nhiên làm loạn , cô ta không phản kháng lại , tự động hiến dâng cho Lý Trình Bân , bàn tay mảnh khảnh tháo hàng cúc áo của chính mình ra vạch rõ cảnh xuân trước mặt hắn. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt Bạc Băng khi biết hai người đang làm gì ngay lúc này , Lục Kha Nhiên liền cảm thấy mãn nguyện.
Lúc mà hai người chuẩn bị làm chuyện đó ngay ở trong văn phòng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa , Lý Trình Bân vốn không muốn để tâm tiếp tục trêu đùa với cô ta , lúc này tiếng của thư kí có phần sốt xắng vọng vào xen lẫn tiếng đập cửa liên hồi :“Lý tổng , ngài có trong đó không? Xảy ra chuyện rồi”