“Rốt cuộc , anh là ai vậy”
Không gian bỗng chốc yên ắng , thế nhưng đến cả nhịp thở của Liêu Kính Phong cô cũng không thể nghe được , hoàn toàn nhẹ nhàng , đến mức cô đã nghĩ có phải anh hoàn toàn không thở hay không.
Liêu Kính Phong làm gì cũng thận trọng nhẹ nhàng , nhiều lúc anh bất thình lình đứng sau lưng cô mà Bạc Băng cô không thể phát hiện.
Không thể thừa nhận , từ sau tai nạn cô cảm thấy bản thân có phần nhạy cảm với âm thanh , tiếng động nhỏ cũng có thể làm cô phát giác , nhưng người đang đứng trước mặt cô đây chính là ngoại lệ.
Anh ta là ai , Liêu Kính Phong tiếng xấu vang trời , một tay che mắt thiên hạ . Trước đó cô chỉ từng nghĩ , anh là một người lạnh lùng quyết đoán , trên thương trường càn quét tứ phương , quyết định của anh không thể lung lay , lời nói là mệnh lệnh , chưa từng nể mặt ai cũng vô cùng khắt khe với cấp dưới.
Nhưng bây giờ cô mới biết , những chuyện đó vốn dĩ là những chuyện ở ngoài sáng , ai cũng đều biết , nhưng còn trong tối , anh ta là ai.
Súng sao? Một vị tổng tài như anh cần đến nó để làm gì? Tự vệ?
Anh nhất thiết phải đụng đến nó khi xung quanh thiếu gì vệ sĩ chứ?
Sắc mặt Liêu Kính Phong âm trầm , anh nhìn cô hơi híp mắt lại suy nghĩ :“Cần thiết phải trả lời không?”
Bạc Băng vừa ngẩng đầu lên khỏi cây súng đã bị Liêu Kính Phong kéo vào lòng ôm chặt :“Anh là người yêu em”
Cô ở trong lòng anh hơi vùi mặt vào l*иg ngực rắn chắc đó , cố gắng tỏ ra rằng mình không hề suy nghĩ về vấn đề đó nữa để anh ta không nghi ngờ.
Thế nhưng cô có linh cảm , dường như anh ấy không chỉ đơn giản là Liêu Kính Phong mà cô , hay toàn thể người dân Trung Quốc đều biết.
Bạc Băng ngẩng đầu lên cười :“Tất nhiên là vậy rồi”
Nói rồi cô tách khỏi người anh chìa khẩu súng ra vui vẻ chĩa đi khắp nơi vừa hô :“Pằng pằng”
“Woa ngầu thật đấy , Kính Phong , chẳng phải rất hợp với vai diễn lần này sao?”
Cô đưa đầu súng lên miệng thổi phù một cái , tỏ ra thật ngầu sau đó hỏi anh với vẻ mặt mong chờ :“Sao hả? có ngầu không?”
Liêu Kính Phong chỉ “Ừ” một cái . Anh biết cô vẫn đang đặt vấn đề đó trong lòng thế nhưng lại cố đánh trống lảng nó đi.
…
Nói gì thì nói , Liêu Kính Phong là ai , mục đích cưới cô về là gì không quan trọng , chỉ cần biết dẫu sao thì anh ta sẽ không làm hại đến cô , có nhiều chuyện không nên biết quá nhiều.
Và bây giờ cây súng trên tay cô , và cũng chính là của cô thật sự làm cô vô cùng thích thú . Bạc Băng xem kịch bản , những đoạn nữ thứ của cô sử dụng súng cô đều đã thử làm qua , cô tự cảm thấy bản thân mình rất có thiên phú với súng , xoay lắc một cách vô cùng điêu luyện.
Liêu Kính Phong vừa tắm xong bước ra , vô thức đứng tựa cả thân ở cửa nhìn cô biểu diễn một cách chuyện nghiệp.
Môi mỏng khẽ nhếch lên , như nhớ về chuyện gì đó rất vui vậy.
Phát hiện ra có ánh mắt đang nhìn mình , Bạc Băng khựng lại , tỏ vẻ không thấy Liêu Kính Phong , đặt khẩu súng cùng với kịch bản lên bàn , xoay người chạy thật nhanh về giường nằm phịch xuống.
Oa ngại quá!!
Liêu Kính Phong bước đến nhấc chăn ra chui vào bên trong , ngủ chung bây giờ giữa hai người đã là chuyện gì đó vô cùng quen thuộc.
…
Thật hiếm khi Liêu Kính Phong có thời gian nhàn rỗi ngồi ở nhà . Anh ngồi ở sopha đọc báo , còn cô nằm sấp người ở sopha bên cạnh chăm chỉ đọc kịch bản.
Lúc này có chuông điện thoại reo lên , là Diệp Chi gọi đến. Cô ném kịch bản qua bắt lấy máy , không biết cô ấy gọi cho cô là có việc gì.
Vừa cất tiếng “Alo” đã nghe Diệp Chi vội vội vàng vàng nói :“Tiểu Băng , 10 giờ sáng nay “Công tố viên” tổ chức lễ bấm máy tại khách sạn BB”
Bạc Băng ngồi bật dậy , có chút khó tin hỏi lại :“Chị có nhầm lẫn gì không? 10 giờ , trưa nay?”
Diệp Chi có chút đau đầu :“Em không nghe nhầm , là trưa nay , chị cũng không biết lý do vì sao bên đoàn làm phim lại thông báo cho chúng ta trễ như vậy”
“Chẳng phải chỉ còn một tiếng thôi à , em làm sao mà đến kịp”
Diệp Chi nảy ra sáng kiến :“Hay là em thay đại một bộ đồ đi , mặt mũi như vậy đã đẹp rồi . Vai nữ thứ , nhất định phải có mặt”
Bạc Băng chỉ gật gù vài ba câu rồi tắt máy , vội vã chạy đi , kết quả chưa kịp đi đâu đã bị gọi giật lại , Liêu Kính Phong ngẩng đầu nói :“Có chuyện gì?”