Tiểu Băng, Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 2: Đối xử "tốt"




Hơi ấm từ bàn tay của anh đang truyền qua cho cô gái có phần lạnh buốt , ngón tay nhỏ khẽ động đậy.

Liêu Kính Phong nhíu mày buông tay cô ra nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay kia như muốn xác định lại một lần nữa liệu có phải mình hoa mắt hay không?

Anh hầu như nín thở , hồi hộp nhìn cô gái rốt cuộc cũng từ từ mở mắt , như thể cô đã nghe được tiếng gọi của anh mà vực dậy.

Bạc Băng mơ hồ nhìn lên trần nhà có chút xa hoa , chớp mắt một cái , lại chớp thêm lần nữa.

Liêu Kính Phong sau khi thấy cô tỉnh dậy không hề có chút biểu cảm vui mừng mà nhẹ nhàng đứng dậy bỏ ra khỏi phòng.

Bạc Băng muốn mở miệng nhưng lại phát hiện ra cổ họng khô khốc , nói không nên lời .

Có tiếng bước chân giòn rã vang lên ngày một rõ ràng , cô mệt mỏi xoay đầu nhìn qua thì thấy một cô hầu gái đang chạy vào . Cô ta có vẻ lo lắng ngồi xuống cạnh Bạc Băng dò hỏi :“Bạc tiểu thư , cô ổn chứ?”
Ban nãy sau khi bảo cô giúp việc vào chăm sóc Bạc Băng , anh đã căn dặn cô ta gọi cô là Bạc tiểu thư vì sợ đột ngột như vậy sẽ làm cô lên cơn sock.

Bạc Băng gật nhẹ đầu , khẽ cử động cánh tay chỉ vào bình nước đầu giường .

Cô hầu gái như hiểu ra vội vã rót cho cô một ly nước , sau đó dùng thìa đút cho Bạc Băng từng muỗng nhỏ.

Lúc này Bạc Băng mới có chút sức lực mở miệng ra nói , tuy vậy nhưng cổ họng vẫn không thoát khỏi khàn khàn , có chút khó khăn :“Ba mẹ tôi đâu?”

Cô người hầu thoáng chút lúng túng , nói Bạc Băng chờ một chút sau đó chạy ra ngoài hỏi ý Liêu Kính Phong , không lâu sau chạy vào lại nói :“Bạc tiểu thư , cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi , Bạc lão gia và Bạc lão phu nhân bận chút công việc chưa thể về”
Bạc Băng vốn dĩ rất mệt nên cũng chẳng hơi đâu để tâm , hai mắt bắt đầu sụp xuống ngủ thiếp đi.

Cứ như thế liên tục nhiều ngày , người hầu ra ra vào vào , mặt trời cứ lên rồi lại lặn , ngày qua ngày cũng chẳng thấy bóng dáng của một người thân quen nào xuất hiện trong phòng.

Tình hình của Bạc Băng cũng dần khấm khá hơn , cô nhẹ nhàng đứng dậy , bàn chân truyền đến cảm giác vô cùng nhói nhưng ánh sáng truyền từ khe cửa nhỏ đã thôi thúc cô thoát khỏi không gian chật hẹp này.

Bạc Băng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng , toàn bộ ánh đèn xa hoa đổ ập về phía cô , chói đến mức làm cô phải khẽ đưa tay lên che lấy mắt .

Đợi đến khi có thể quen với thứ ánh sáng kia , cô mới nhận ra đây vỗn dĩ không phải Bạc gia , cô đưa mắt nhìn xa xăm về dãy hành lang dài tưởng chừng như không có điểm dừng.
Hành lang vô cùng tĩnh mịch có phần mụ mị , tiếng lật sách roẹt roẹt liên tục vang lên từ căn phòng bên cạnh.

Bạc Băng đưa tay dựa vào vách tường để đứng vững rồi khẽ khàng bước đến cánh cửa vẫn còn đóng chặt , những ngón tay gầy gộc đặt lên tay nắm cửa xoay một cái nhẹ nhàng.

Cửa được mở ra , cô chỉ đẩy nhẹ một chút đủ để có thể nhìn vào bên trong , vậy mà trên chiếc bàn làm việc dường trống trơn , chẳng giống như vừa có người ở đó.

Cho đến khi cánh cửa dường như bị cô mở toang cũng chẳng thấy ai.

Bạc Băng tò mò bước vào , đến thẳng bàn làm việc nhìn vào cuốn sách còn đang lật dở trên bàn , chưa kịp nhìn rõ đó là sách gì đã có tiếng bước chân từ phía sau .

Khi cô quay đầu thì người kia cũng khựng lại , ánh mắt cô vô tình va phải ánh mắt của người đàn ông với mái tóc rủ xuống tận chân mày , trên người khoác một bộ đồ ngủ màu đen dễ chịu , trên tay anh ta cầm một cuốn sách đi ra từ một gian phòng khác.

Liêu Kính Phong lấy lại bình tĩnh , không bao giờ để lộ ra chút biểu cảm :“Hết mệt rồi sao?”

Bạc Băng có chút sững người với tuyệt sắc giai nhân trước mặt , bị tiếng nói đánh ngang liền choàng tỉnh mà ấp úng nói :“Anh…anh là ai?”

Liêu Kính Phong bước thêm vài bước liền đến ngay trước mặt cô , ánh mắt xa xăm suy nghĩ về câu hỏi đó như có phần chưa biết phải trả lời thế nào. Sau cùng anh nói :“Bạc Băng , kể từ bây giờ , em chính là vợ tôi”

Hai chân Bạc Băng mềm nhũn , cô tựa người vào chiếc bàn làm việc để có thể đứng vững , cả người run lên. Bạc Băng không rõ chuyện gì đang xảy ra , trong đầu cô lóe lên hình ảnh của một chiếc xe tải vùn vụt lao đến , cô nằm trong vũng máu , hôn mê , tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi , sau đó chẳng còn sau đó nữa , Bạc Băng tựa như trải qua một giấc ngủ ngàn thu , tỉnh dậy đã thấy bản thân ở một nơi xa lạ , và bị người đàn ông trước mặt này nhận làm vợ. Đầu óc Bạc Băng bắt đầu quay cuồng.

Liêu Kính Phong đưa tay ra ôm lấy Bạc Băng vào lòng , những ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cô cất giọng âm trầm :“Yên tâm , tôi sẽ đối xử “tốt” với em”

Bạc Băng vừa nghe xong được câu nói đó thì cô lại ngất lịm đi , tỉnh dậy một người nữa , người hầu đã đưa cho cô một lá thư , Bạc Băng vẫn rõ những nét chữ quen thuộc của ba cô , ông ấy viết cho cô một lá thư rất dài.

Bạc Băng cầm lá thư lên đọc , hai tay không ngừng run rẩy.