Tiểu Bạch Và Tiểu Kiều Hoa

Chương 14: Hiệu ứng cầu treo




Một lúc lâu sau, Lý Chuẩn mới nói: "Cho nên có một số việc chỉ là trời đất đưa đẩy, chúng ta cần gì phải so đo về việc nó đã bắt đầu như thế nào nhỉ?"


"Cũng phải." Bạch Linh gật đầu: "Cậu nói rất đúng."


Thực sự không cần so đo.


Dù sao hai người đã là châu chấu cùng chung một sợi dây rồi.


Nhiệt độ vào ban đêm giảm nhanh chóng.


Hơn một giờ sau, Bạch Linh bắt đầu hắt hơi.


Lý Chuẩn lập tức cởi áo khoác mặc cho cô, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là từ chối anh.


“Cậu sẽ bị cảm lạnh mất.”


“Nhưng cậu đã bị cảm rồi.” Một giọng nói không cho từ chối từ trong bóng tối truyền đến.


Động tác tay của Lý Chuẩn không dừng lại, Bạch Linh bị anh bọc kín mít.


Sau đó, thang máy lại rơi vào im lặng.


"Tôi cảm thấy mình có chút thê thảm." Bạch Linh khịt mũi.


Không gian chật hẹp này dường như rất thích hợp để nói ra một số tâm tư thầm kín chôn sâu trong lòng.


Dường như mọi người sẽ lãng quên sau khi bước ra ngoài.


"Cậu biết không, tôi đã có một giấc mơ." Bạch Linh nhỏ giọng nói: "Rất rất chân thực... giấc mơ ấy."


Nếu bây giờ kể lại thì tất cả đã từng tựa như một giấc mộng ngắn ngủi vậy.


"Trong giấc mơ của tôi, gia đình tôi bị hủy hoại vì Chu Miên Miên."


Bạch Linh chọn những phần quan trọng nhất, kể lại ngắn gọn.


Chu Miên Miên chuyển trường.


Mối quan hệ của cô và Trình Hành tệ đi.


Và sau đó là phá sản, nghỉ học...


"Giấc mơ tiên tri?" Lý Chuẩn cau mày.


“Ừ, mọi chuyện sắp thành hiện thực rồi.” Giọng Bạch Linh nghẹn ngào.


"..."


Mặc dù trên thực tế mọi chuyện đều xảy ra trước, sau đó giấc mơ đã cho cô biết trước một số cảnh mà cô chưa từng nhìn thấy và trải qua...


Nhưng điều đó không quan trọng, cô không muốn dọa Lý Chuẩn, giấc mơ tiên tri đã đủ bất bình thường rồi, không ngờ Lý Chuẩn lại nghe rất nghiêm túc, không hề cắt ngang cô, nói cô nói linh tinh.


Có lẽ là do buồng thang máy quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể thản nhiên nói tiếp.


Ở nơi nhỏ bé biệt lập với phần còn lại của thế giới này, tiết lộ hết mọi thứ mà người ngoài kia không thể tưởng tượng được.


"... Tôi cố gắng trốn chạy khỏi giấc mộng, trước khi chuyện tệ nhất xảy ra, tôi muốn thay đổi tất cả." Trong bóng tối, Bạch Linh cười khổ: "Thật ra mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng tôi không ngờ chúng ta lại bị mắc kẹt ở đây.”


Nhiệt độ đã giảm xuống còn 5-6 độ C, quần áo cô mặc cũng không đủ sức chịu đựng nhiệt độ như vậy.


Hơn nữa, thật khó để nói liệu thang máy có rơi sâu hơn nữa hay không.


Điều khiến cô bất an nhất là rất khó để biết liệu trên thế giới này có “vận rủi” nào đặc biệt nhắm vào cô hay không.


Giống như lần phá sản trước đó, bất cứ điều gì tồi tệ đều có thể xảy ra với cô.


"Cậu nói xem chúng ta có thể..."


"Không." Lý Chuẩn ngắt lời cô.


Giọng nói của người đàn ông vẫn bình tĩnh nhưng lại mang theo một sức mạnh không thể nghi ngờ.


"Ngay cả khi chương trình điều khiển trục trặc, chỉ cần chúng ta không tùy tiện khởi động thang máy thì nó sẽ vẫn lơ lửng ở đây. 6 giờ sáng mai bảo vệ sẽ tới làm việc, chúng ta sẽ được cứu." Lý Chuẩn lần mò, xác nhận đã cài hết cúc áo khoác của mình cho cô: "Bây giờ cậu cần phải làm là đừng sinh bệnh, kiên trì thêm mấy tiếng nữa."


Bạch Linh nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.


"Cậu có cảm thấy lời tôi vừa nói rất hoang đường không?" Bạch Linh hỏi.


Lý Chuẩn im lặng vài giây rồi hỏi: "Trong giấc mộng của cậu có tôi không?"


Bạch Linh sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Không có."


Thật sự không có.


Trong nguyên tác, cô là nhân vật phản diện lớn nhất ở giai đoạn đầu, trong khi Lý Chuẩn là nhân vật nam chính xuất hiện cuối cùng, và tới tận bây giờ anh vẫn chưa bị Chu Miên Miên thu hút thành công. Bọn họ giống như hai đường thẳng song song, không hề có cơ hội giao nhau.


"Vậy bây giờ tôi ở đây." Giọng nói của Lý Chuẩn bình tĩnh và chắc chắn.


Bạch Linh đột nhiên có cảm giác khác thường.


Dù là vòng đầu tiên hay vòng thứ hai, cô vẫn cứ thua cho đến khi hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh một thân một mình.


Vì vậy khi thế giới khởi động lại, phản ứng đầu tiên của cô là tự mình thay đổi mọi thứ, chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài..


Sự giúp đỡ bên ngoài hoặc vô dụng, hoặc chẳng đáng tin.


Ngay cả đối với Lý Chuẩn, khi cô tìm anh cùng hợp tác cũng chỉ muốn lợi dụng thân phận nam chính “Chu Miên Miên cầu nhưng không có được" mà thôi.


Nhưng bây giờ anh nói với cô rằng bây giờ cô có tôi rồi.


Trong bóng tối lạnh lẽo, Bạch Linh cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên lạ thường.


Không thể nào... một câu nói của đối phương có thể làm mặt cô nóng lên...


Không... hình như... không chỉ trên mặt...


Bạch Linh có chút choáng váng.


Lúc đầu Lý Chuẩn chỉ tưởng Bạch Linh mệt nên ngủ quên.


Anh vốn quen thức khuya, bây giờ không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.


Nhưng dần dần anh cảm nhận được, hơi thở của cô gái bên cạnh trở nên nặng nề.


Lý Chuẩn bỗng nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.


Anh giơ tay chạm vào trán Bạch Linh.


Gay rồi.


Bạch Linh sốt nhẹ.


Anh từ nhỏ đã dành rất nhiều thời gian cho việc tập cưỡi ngựa, thân thể luôn rất tốt, có thể cầm cự trong nhiệt độ thấp này trong một thời gian, nếu bị cảm lạnh, chỉ cần về uống thuốc hai ngày là khỏi. Nhưng Lý Chuẩn không ngờ sức khỏe của Bạch Linh lại yếu hơn mình rất nhiều như vậy.


Càng sốt cao, càng sợ lạnh.


Trong cơn mơ màng, cô gái tự động tìm kiếm nguồn nhiệt như một con mèo, càng ngày càng bám chặt vào Lý Chuẩn.


Lý Chuẩn thở dài.


Mặc dù có chút mạo phạm...


Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn ôm Bạch Linh vào lòng.


Cô gái này thật sự khiến người ta lo lắng.


Trông vô cùng mạnh mẽ, nhưng thực chất lại rất yếu đuối, chưa chi đã ốm rồi.


Lại còn có giấc mơ tiên tri nữa, chưa nói những gì xảy ra trong giấc mơ có xảy ra trong thực tế hay không, nhưng người mơ chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.


Cô gánh chịu áp lực tinh thần lớn vậy mà vẫn còn nỗ lực tiến lên sao?


Chẳng trách anh luôn cảm thấy những chuyện tồi tệ cô trải qua chắc chắn phải nhiều hơn những gì cô biểu hiện ở bên ngoài.


...Hóa ra đó thực sự không phải là ảo giác.


Trong bóng tối, Lý Chuẩn cẩn thận ôm Bạch Linh vào lòng, sau đó chạm vào tóc cô.


Sáng sớm, Bạch Linh thức dậy đầu tiên.


Thật ra mấy ngày nay cô ngủ không ngon giấc, bởi vì mỗi ngày đều đang đếm ngược, 24 giờ phải chia thành 48 giờ để dùng nên cô luôn thức dậy rất sớm vào buổi sáng.


Hôm nay cô vẫn thức dậy khi đồng hồ sinh học đánh thức, nhưng phản ứng đầu tiên là cảm thấy chóng mặt.


Phía trên trục thang máy có luồng sáng chiếu vào, cô chậm rãi mở mắt ra, bỗng phát hiện bản thân đang đối diện với khuôn mặt đang ngủ yên bình của Lý Chuẩn.


Bạch Linh giật mình, trong chốc lát cả người cứng đờ.


Cô nằm trong vòng tay của Lý Chuẩn...


Cô thực sự nằm trong lồng ngực của Lý Chuẩn!


Hơn nữa, đối phương còn dùng cánh tay làm gối cho cô...


Bạch Linh cố gắng nhớ lại, mấy hôm nay nhiệt độ chênh lệch rất lớn giữa ngày và đêm, ban ngày có thể lên tới 20 độ nhưng ban đêm chỉ vài độ, cô dường như đã bị nhiệt độ thấp đánh gục. Cho nên cô và Lý Chuẩn làm vậy để sưởi ấm lẫn nhau, chống lại cái rét sao? Hay là Lý Chuẩn đơn phương chăm sóc cô?


Nhìn qua có chút giống tình tiết trong Vườn sao băng... nhưng mà Doumyouji ngâm mình trước rồi mới bị cảm nhỉ?


Bạch Linh cũng biết sức khỏe mình không tốt, cô rất dễ bị bệnh khi thời tiết thay đổi, hơn nữa mấy hôm nay cô vô cùng mệt mỏi, thiếu ngủ trầm trọng, khả năng miễn dịch suy giảm đi rất nhiều.


Thôi, cô quyết định chấp nhận sự thật.


Sau khi tỉnh táo lại, cô nhìn gương mặt của Lý Chuẩn liền có cảm giác rất kỳ lạ.


Bọn họ gần như mũi chạm mũi, hơn nữa khoảng cách khá gần, gần tới nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, gần tới nỗi có thể hôn nhau chỉ bằng cách nghiêng người ra trước một chút.


... Không đúng, tại sao cô lại nghĩ đến việc hôn?


Thật sự là vì bọn họ quá gần nhỉ? Bạch Linh thuyết phục bản thân ở trong lòng.


Đây không phải lần đầu cô biết Lý Chuẩn đẹp. Đặc biệt là gương mặt này còn có góc nghiêng hoàn hảo tới mức khó tin. Vẻ mặt lúc ngủ của anh ôn hòa hơn ngày thường rất nhiều, bớt vẻ bất cần và không thân thiện với người lạ \.


Anh của lúc này rất giống Tiểu Kiều Hoa. Cô đặt cho anh một biệt danh rất thích hợp, nhưng tốt nhất không nên để người ta biết.


Hơn nữa Lý Chuẩn không chỉ tuấn tú, rõ ràng mới làm việc chung vài ngày nhưng mà Bạch Linh đã cảm thấy anh đáng tin cậy tới mức cô không tìm ra được vấn đề gì. Nghĩ tới những lời khen ngợi anh lúc cô lừa Lý Chuẩn hợp tác với mình, tuy nói láo nhưng hình như lại là đánh bừa mà trúng, Lý Chuẩn chắc chắn đã có không ít lần được khen ngợi thái quá như thế nên chẳng hề bất ngờ.


Hình như anh cũng có tính cách rất tốt, cho dù cô vu oan anh là trai bao thì cũng không hề để bụng.


Còn gì nữa nhỉ? À, hình như anh rất giỏi chăm sóc người khác. Tối qua cô vừa sợ vừa ốm, toàn là nhờ anh an ủi và chăm sóc mình.


Có lẽ nhược điểm duy nhất là hoàn cảnh gia đình hơi nghèo thôi nhỉ? Sinh ra ở Thâm Thủy Bộ? Nhưng mà điều này cũng không tính là khuyết điểm. Người ta tự lập và tự cố gắng, lại còn là sinh viên hàng đầu HKUST! Không có phông bạt chống lưng mà còn từng thực tập ở công ty hàng đầu Hồng Kông!


Chờ đã, mình đang nghĩ gì vậy?


Bạch Linh bỗng nhiên tỉnh táo lại.


Cô rõ ràng đã phân tích mọi khía cạnh của người ta, còn đánh giá khách quan.


Hiệu ứng cầu treo, đây chắc chắn là hiệu ứng cầu treo, cô thầm nghĩ trong đầu.


Giống như nhịp tim của cô bất giác đập nhanh hơn lúc đi qua cầu treo, bởi vì cô và anh đã chờ ở trong thang máy cả đêm với nhau, còn ôm nhau ngủ nên tim mới đập rộn ràng như vậy! Đây là phản ứng sinh lý bình thường! Không phải tình yêu!


Lúc này, như cảm nhận được điều gì, Lý Chuẩn cũng mở mắt ra.


Hai người nhìn nhau trong giây lát.


Bạch Linh bắt gặp đôi mắt bình thản như giếng cổ.


Rồi sau đó, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.


Lúc này, Lý Chuẩn bỗng nhiên đưa tay về phía cô.


Bạch Linh theo bản năng nhắm mắt lại.


Thịch thịch thịch thịch thịch thịch...


Tiêu rồi... hiệu ứng cầu treo nghiêm trọng hơn rồi... tim đập sắp quá giới hạn của nó rồi...


Giây tiếp theo, tay Lý Chuẩn phủ lên trán cô, xúc cảm ấm áp truyền tới.


“Hết sốt rồi.” Lý Chuẩn nói: “Cũng may tối qua cậu sốt nhẹ nên không có vấn đề lớn."


"Cảm, cảm ơn..."


Lý Chuẩn buông cô ra, hai người đứng dậy, Lý Chuẩn lại ấn nút báo động trên thang máy, lần này, tiếng chuông báo động chói tai vang lên chưa lâu thì trong bộ đàm bên dưới truyền tới tiếng trả lời của bảo vệ.


Lý Chuẩn mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra cùng chuyện bọn họ bị nhốt cả đêm, bảo vệ kinh ngạc cao giọng nói: "Tại sao các cô cậu lại vào đấy?! Thang máy này đang được bảo trì mà! Rất nguy hiểm!"


"Bảo trì?"


"Đúng vậy, ở mỗi tầng đều có biển cảnh báo! Tôi tự tay để mà!"


Đôi mắt của Lý Chuẩn lập tức tối sầm, lông mi của anh tạo ra bóng tối dày đặc.