Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí

Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí - Chương 21




Ta buồn bực nhắm mắt lại, bắt đầu tự hỏi rốt cục vấn đề vô cùng nghiêm trọng  này có nên tin tưởng Tề Nghiêm hay không.

Cái gì cũng không chịu nói, còn bày ra bộ dáng có miệng khó trả lời, hổn đãn, có nỗi khổ tâm ngươi nói cho ta biết không phải tốt hơn sao, như vậy ai thèm tin tưởng ngươi a!!!

Nhưng mà nhưng mà, lúc hắn nói thích ta, nhìn nghiêm túc như vậy, hơn nữa đối xử dịu dàng với ta cũng không có vẻ như là cố ý giả vờ lừa gạt ta, ta lại có chút muốn tin tưởng hắn.

Ai nha ai nha, phiền chết được, suy nghĩ muốn trướng đầu luôn rồi.

“Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt….” có 1 lực đạo yếu ớt đang đẩy thân thể ta.

Ta mở mắt ra liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng: “Tiểu Nguyệt, ngươi rất buồn sao?”

Ta buồn? Không có a, ta nào có buồn gì đâu. Ta có gì mà buồn? Bất quá để cho 1 tiểu hài tử nhỏ như vậy thay ta lo lắng thật đúng là ngại quá: “Không có không có, ta một chút cũng không buồn, trên thực tế ta cực kỳ vui vẻ đó.” Nhưng mà nhưng mà, lúc mới đầu còn lo lắng chính mình sẽ trở thành đoạn tụ, nhưng bây giờ thì có thể buông xuống 120 cái tâm tình được rồi. Tưởng tượng đến tình cảnh sau này trầm túy trong ôn nhu oanh oanh yến yến, ta liền rất cao hứng. Cao hứng đến mức ngay cả tim cũng có chút đau.

“Nhưng mà vẻ mặt của Tiểu Nguyệt giống như là đang nhịn khóc vậy.” Tiểu Vũ vẫn là một bộ dáng không yên tâm.

Sao có thể chứ? Ta kéo kéo khóe miệng, nhếch lên thành một nụ cười: “Tiểu Vũ nhìn lầm rồi nha, ta là cao hứng đến muốn khóc luôn.” Không nói còn không cảm thấy gì, vừa nói xong đúng là cảm thấy hốc mắt có chút ướt át.

Cánh tay phấn phấn nộn nộn của Tiểu Vũ quấn lấy cổ ta, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng cũng cọ lên trên mặt ta, giống như chú chó nhỏ đang làm nũng, không nhừng cọ qua cọ lại trong lòng ta: “Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt, ngươi đừng có buồn nữa. ta rất thích Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt buồn ta cũng buồn lắm.”

Tiểu hài tử thật ngoan ngoãn a, cảm động trong lòng trào dâng trào như sóng, ta ôm chặt nó: “Ta cũng rất thích Tiểu Vũ, ta không có buồn, cho nên Tiểu Vũ cũng không nên buồn a.”

“Ta thích tiểu nguyệt, Tiểu Nguyệt cũng thích ta. Dù sao phụ thân cũng có nương nương, vậy Tiểu Nguyệt làm tân nương của ta được không?” cái đầu nhỏ vừa mới nãy còn cọ cọ ở cổ ta bỗng chốc nâng lên, đôi mắt to tinh lượng tràn đầy kỳ vọng.

Phụ thân có nương nương…… trong lòng một trận đau đớn kịch liệt, không muốn tiếp tục dây dưa với  đề tài này nữa: “Đúng rồi, Tiểu Vũ, ta không phải gọi là Tiểu Nguyệt nga, tên thật của ta là Tiểu Bạch.”

“Tiểu Bạch?” Tiểu Vũ nghiêng đầu, tâm tư lập tức bị dời đi.

.

“Ừ, về sau nhớ phải gọi ta là Tiểu Bạch nga.”

“Nhưng mà Tiểu Nguyệt vì sao phải đổi tên thành Tiểu Bạch vậy?”

“Này…….” Muốn nói rõ ràng vì sao ta đổi tên, phải nói lại từ đầu, mà nói thì lại liên quan đến một đống chuyện, ngẫm lại đều cảm thấy quá phức tạp, huống chi cho dù nói cho Tiểu Vũ nghe, một tiểu hài tử năm tuổi, nghe cũng không hiểu đâu, mắc công lãng phí nước miếng của ta.

“Này a, bởi vì…….. bởi vì……… bởi vì Tiểu Vũ nhìn xem, sau khi ta hết bệnh, có phải trắng ra hay không?”

“Ân, trở nên vừa trắng vừa đẹp.”

“Đẹp a, ha hả…….. đúng vậy, chính là bởi vì ta trắng lại, cho nên đổi tên thành Tiểu Bạch đó.” Lý do thật thối a >_< “Nga, như vậy a, vậy từ đây về sau ta sẽ kêu Tiểu Nguyệt là Tiểu Bạch. Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ta thích nhất Tiểu Bạch đó. Hơn nữa tên Tiểu Bạch này rất phù hợp với Tiểu Bạch nha.”

Rất phù hợp với ta sao? Vì sao? Ừ, nhất định là bởi vì làn da ta rất trắng.

“Cái kia, Tiểu Vũ, nương nương ngươi chắc là rất xinh đẹp ha?” ôm Tiểu Vũ lẳng lặng nằm hồi lâu, ta rốt cục nhịn không được, ma xui quỷ khiến lại hỏi ra một câu như vậy.

“Ừ, nương nương đẹp nhất.”

Ta hỏi cái này làm chi a, có thể làm cho Tề Nghiêm xem trọng, hơn nữa còn sinh hạ tiểu hài tử xuất sắc như Tiểu Vũ thì nữ nhân này nhất định là thiên tư tuyệt sắc. Tên Tề Nghiêm hỗn đản này, có lão bà xuất sắc như vậy còn chưa thỏa mãn, còn muốn dụ dỗ thiếu nam ngây thơ là ta, còn nói cái gì yêu ta mười hai năm, nói cái gì chỉ thích duy nhất một mình ta, nói cái gì muốn ta là tân nương hắn, toàn bộ đều là lời nói dối, đều là gạt người!!! Hại ta thiếu chút nữa còn ngốc nghếch động tâm.

Tên lừa đảo, tên lừa đảo, tên đại lừa đảo!!! Ta không bao giờ…… muốn gặp lại kẻ lừa đảo này nữa! Còn muốn ta tin tưởng hắn, hừ, cho rằng ta còn có thể tin vào lời nói dối của hắn sao, ở đây ngoan ngoãn chờ hắn, sau đó nói với hắn là ta tin tưởng ngươi sao? Phi phi phi, ta sẽ không có ngốc như vậy đâu.

Càng nghĩ càng giận, ta nhẹ nhàng chuyển Tiểu Vũ qua 1 bên giường, đứng dậy bắt đầu thu thập đồ đạc. hừ, chờ ngươi trở về phát hiện ta đã biến mất, ngươi sẽ biết ta không phải người dễ bị lừa như vậy. Tuy rằng vết thương trên đùi còn chưa lành, nhưng là đi ra khỏi cổng Tề phủ hẳn cũng không thành vấn đề đâu.

Rốt cục muốn thu dọn cái gì chứ? Quên đi, dù sao trước khi ta tiến vào Tề phủ cũng là một thân một mình, cái gì cũng không có, hiện tại cũng chẳng cần đem theo gì đâu. Ta tùy tiện tìm một bộ quần áo, gói vào trong tay nải làm bằng vải bố, gói gém xong liền chuẩn bị chạy lấy người.

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ngươi muốn đi đâu?” một bước cũng chưa đi được, vừa cúi đầu, đã thấy Tiểu Vũ gắt gao kéo lấy vạt áo ta.

“Tiểu Vũ ngoan, ta đi ra ngoài đã lâu rồi, phải về nhà.” Ta mềm giọng nói với Tiểu Vũ.

“Đừng mà, Tiểu Bạch phải làm tân nương của ta, đừng về nhà mà.”

“Ân… ân…. Ta chính là muốn trở về trình bày với cha mẹ, bọn họ đồng ý ta mới có thể là tân nương của Tiểu Vũ chứ.” Ta vội vàng muốn đi, có cớ gì cũng đều lôi hết ra.

“Vậy Tiểu Bạch sẽ trở lại phải không?”

“Trở lại, trở lại, nhất định sẽ trở lại.” Tiểu Vũ ngươi nhất định phải tha thứ cho ta, ta thật sự không phải cố ý lừa gạt ngươi, muốn trách thì trách tên cha lừa đảo của ngươi á.

Tiểu Vũ rốt cục buông lỏng tay ra, ta nhẹ nhàng bế hắn một chút,  không biết sau này còn cơ hội tái kiến không. Sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Bởi vì lo lắng sẽ gặp phải Tề Nghiêm, cho nên ta vừa đi vừa nhìn xung quanh, hết nhìn đông lại ngó tây, nhưng không chú ý tới người ở phía trước. Đột nhiên nghe 1 tiếng hét chói tai, sau đó ta liền bị 1 lực rất mạnh đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất, đụng đến miệng vết thương trên đùi, đau đến nhất thời không đứng dậy nổi.

Sao lại thế này? Ta đụng phải quỷ sao?