Hạ Nhạc Nghi ngồi ở trong xe tâm tình chẳng mấy thoải mái, cô có cảm giác mới sáng ra mà cô lại bị Mạc Hàn Lâm xoay vòng vòng mấy lần vậy. Mạc Hàn Lâm lúc nãy còn ở trên giường hoàn toàn không giống như hiện tại. Anh ta lúc nãy không phải còn cười nói vui vẻ hay sao, hiện tại thì lại chau mày, sắc mặt đen xì khó coi, đôi mắt hổ phách kia lại trở nên vì tức giận điều gì đó mà chẳng còn xinh đẹp như lúc nãy nữa.
Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang hối tiếc, đáng nhẽ ra lúc nãy khi còn ở trên giường cô là nên nhìn kỹ một chút.
Mạc Hàn Lâm ngồi ở bên cạnh Hạ Nhạc Nghi, mãi từ lúc cô vừa lên xe cho đến lúc này là đã đi ra khỏi hoàn toàn khuôn viên của nhà họ Mạc, anh cũng không phải là không nhận ra, Hạ Nhạc Nghi lúc này là đang có tâm tình gì đó rất khó nói ra.
Hạ Nhạc Nghi theo thói quen khi ngồi lên xe sẽ nhìn ra phía ngoài của cửa sổ, nhưng từ khi cô đi xe đơn độc cùng với Mạc Hàn Lâm thì cô chẳng còn cần quay đầu nhìn cửa sổ xe nữa, thay vào đó thì chỉ cần nhìn thẳng, liền có thể nhìn thấy toàn cảnh của con đường này.
Hai bên đường vì mùa đông đã dần qua đi mà trở nên lạ thường, mấy tán cây xanh mơn mởn đã bắt đầu hiện lên thay đi mấy cành cây trơ trọi khi mùa đông đến. Mặc dù nói đây là khu rừng nhân tạo do chính phủ dày công xây dựng nên, nhưng mỗi loại cây ở nơi này quả thực làm cho người nhìn chẳng thể nào rời mắt được, bởi vẻ đẹp của nó.
Hạ Nhạc Nghi đoán chừng, mỗi một mùa xuân hạ thu đông thì ở nơi này liền có thể thay đổi một loại màu sắc khác nhau. Hôm nay đã là gần đến mùa xuân rồi, cho nên cây cối đã bắt đầu có dấu hiệu thay lá mới. Mấy loại hoa nhỏ lớn được trồng bên đường cũng đang nở rộ mấy búp hoa nhỏ.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy hai hàng cây bên đường đã dần dần biến mất, tâm trạng của cô cũng thay đổi một cách khó diễn tả bằng lời được, đó là cảm giác vui mừng khi biết rằng sẽ rất nhanh thôi cô sẽ được quay lại trường học kia, gặp lại được Lâm Tuyến Tú và cảm giác buồn khi cô phải xa ngôi nhà kia.
Cô cũng không biết là từ khi nào mà bản thân lại cảm giác rất an toàn khi ở nhà, cô không còn như trước kia nữa, không muốn quay lại ký túc xá nữa.
Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi là đang có chuyện gì đó, anh lại từ cả một đoạn đường cũng chỉ âm thầm quan sát cô, cũng chẳng thấy cô nói gì, nhịn không được liền lên tiếng trước.
"Em...có muốn nói gì không?" Mạc Hàn Lâm im lặng cả một buổi sáng chỉ nhìn Hạ Nhạc Nghi mà không nói gì, hiện tại lại không nhịn được mà lên tiếng trước.
"Có..." Hạ Nhạc Nghi cũng nhịn cả một buổi sáng, nên khi được hỏi thì liền nói ngay.
"Nói đi! " Mạc Hàn Lâm giọng nói nhàn nhạt, vừa lái xe vừa nói chuyện cũng không nhìn Hạ Nhạc Nghi một lần.
"Anh lúc nãy tại sao...?" Hạ Nhạc Nghi tức giận muốn nói ra chuyện lúc nảy là do anh ta nhấn cô vào xe kia, nhưng chưa nói hết câu thì bị Mạc Hàn Lâm chặn lại.
"Nếu tôi không làm như vậy thì em sẽ trễ học..." Mạc Hàn Lâm cả nữa ngày giống như chỉ đợi mỗi Hạ Nhạc Nghi nói ra câu nói này vậy, anh nhanh chóng giải thích.
"..." Hạ Nhạc Nghi bất ngờ trước câu trả lời của Mạc tiên sinh trước mặt cô.
Cô khi nói ra câu nói kia thì đã xác định sẵn sàng là sẽ phải bị Mạc hàn Lâm mắng cho một trận, nhưng lúc Mạc Hàn Lâm chỉ giải thích một câu với cô, thì đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng chỉ có thể im lặng nhìn Mạc Hàn Lâm trước mặt đang lái xe kia.
"Vậy còn buổi sáng, tôi còn chưa nói xong với mẹ..." Hạ Nhạc Nghi nói với Mạc Hàn Lâm.
"Bà ấy sáng sớm đã vô lý làm loạn, em nói nhiều hơn cũng không có ích gì, mất thời gian." Mạc Hàn Lâm nhớ lại mấy lời nói lúc sáng của mẹ Mạc mà không khỏi khó chịu.
"Anh đừng có vô lý như vậy, mẹ làm sao mà vô lý làm loạn được!" Hạ Nhạc Nghi không hề suy nghĩ mà ngay lập tức phủ nhận câu nói của Mạc Hàn Lâm, chính bởi theo như những gì cô biết về mẹ Mạc và Mạc Hàn Lâm thì so với mẹ Mạc người mà hằng ngày hay gây náo loạn vô lý trong nhà chỉ có Mạc Hàn Lâm mà thôi.
"Vậy sao? Em biết lúc sáng bà ấy nói gì không?" Mạc Hàn Lâm bởi bận lái xe nên không thể nhìn về phía của Hạ Nhạc Nghi, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra Hạ Nhạc Nghi là đang dự theo những gì cô tiếp xúc với mẹ Mạc mà phán đoán, chứ chưa hề nghĩ qua là Mạc Phu Nhân trong lòng bà ấy là đang lo lắng cái gì.
"Cái này...tôi không biết...nhưng anh là con của bà ấy có thể cái gì cũng nhịn một chút đừng cáu gắt được không?" Giọng Hạ Nhạc Nghi nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ con, nói chuyện với Mạc Hàn Lâm.
"Bà ấy muốn có cháu...Em có thể nhịn một chút cho bà ấy không?" Mạc Hàn Lâm đợi sau khi cô nói xong xuôi thì liền lên tiếng.
"..." Hạ Nhạc Nghi lúc này nghe xong câu nói trên thì chỉ biết im lặng, tự trách móc bản thân, tại sao cô không thể xem như lúc sáng hoàn toàn không xảy ra chuyện gì mà bỏ qua, nếu là vậy thật thì có thể hiện tại đã không phải làm cho không khí của nơi này ngại đến như vậy.
Hạ Nhạc Nghi cùng Mạc Hàn Lâm ngồi trên xe chạy đi không biết là đã qua bao lâu rồi thì lúc này trước mặt cô cũng đã có thể nhìn thấy được một góc của khuôn viên trường đại học.
Mạc Hàn Lâm đưa cô đến cửa trước của trường học, nơi này hiện tại vì quá đông người mà làm cho Hạ Nhạc nghi trở nên rất khó chịu. Cô hiện tại đã lâu như vậy rồi cũng chưa gặp qua nhiều người đến vậy, nên có chút phát lại bệnh cũ, kể cả việc mà bản thân cô đang lo lắng kia.
Mạc Hàn Lâm nếu nói thật ra thì trên danh nghĩa đã là anh rễ của cô, nếu để cho người khác bắt gặp Hạ Nhạc Nghi cô đi cùng anh rể ở cùng một chỗ thì quả thực rất khó coi.
Mạc Hàn Lâm thì hoàn toàn không nghĩ đến mấy việc như vậy, anh là đang muốn xuống xe trước mở cửa xe cho cô.
Hạ Nhạc Nghi nhìn ra được ý định này của Mạc Hàn Lâm cô liền nhanh chóng nắm lấy tay của anh. Mạc Hàn Lâm nhìn thấy hành động này của cô thì liền khó hiểu quay đầu lại.
"Anh quá nổi tiếng rồi...chúng ta vốn dĩ cũng là kết hôn bí mật." Hạ Nhạc Nghi là đang tìm một cái cớ cho việc, cô không muốn cùng với Mạc Hàn Lâm ở cùng một nơi.
"Anh đừng xuống xe...một mình tôi vào trường là được!" Giọng Hạ Nhạc Nghi vì lo lắng mà có chút rung lên.
"Được, vậy em phải cẩn thận." Mạc Hàn Lâm nói với Hạ Nhạc Nghi.
Không phải là anh không nhìn ra sắc mặt của Hạ Nhạc Nghi, ở nơi này đoán chừng cũng chỉ có một mình anh là đang hiểu rõ nỗi lo sợ của Hạ Nhạc Nghi cô là gì, nên cũng không muốn làm khó cô.
"Sáng nay vẫn chưa có ai ở đây đâu, em đi đâu cũng phải cẩn thận một chút." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy xung quanh đúng là nơi này rất đông sinh viên, quả thật mà nói không hổ danh nơi này được gọi là ngôi người tốt nhất thành phố Thanh Long này, nếu mang so với mấy ngôi trường quốc tế được đặt ở thành phố này thì ngôi trường này cũng xem như là chỉ có hơn chứ không hề thua kém.
"Buổi tối tôi đến đón em." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi đã bước xuống xe, thì liền gọi cô quay lại nói thêm một câu.
"Cái gì...không phải...tôi có ký túc xá." Hạ Nhạc Nghi bất ngờ cô có chút khó hiểu, trước đó chẳng phải Mạc Hàn Lâm đồng ý để cô đi học rồi sao, chẳng lẻ Mạc Hàn Lâm anh ta hối hận rồi.
"Tiểu Nhạc em đừng có quá phận." Mạc Hàn Lâm chau mày nhìn Hạ Nhạc Nghi, cánh tay đang nắm lấy cổ tay của Hạ Nhạc Nghi cũng không an phận mà kéo cô lại gần cửa xe.
"Không phải, trước đó..." Hạ Nhạc Nghi bị kéo đến cổ tay cũng đỏ hết lên.
"Tôi trước đó có nói qua sẽ để em ở lại đây hay sao?" Mạc Hàn Lâm là đang không hiểu Hạ Nhạc Nghi có phải là đã quá xem thường cái danh phận bà Mạc này rồi hay không, vậy mà lại dám mơ tưởng ở lại chỗ không một chút an toàn này.
"Tôi…" Hạ Nhạc Nghi im lặng nữa ngày cũng không nghe được Mạc Hàn Lâm nói thêm câu nào, đến khi cô muốn nói thì chuông điện thoại của Mạc Hàn Lâm reo lên.
Mạc Hàn Lâm tức giận nhìn qua điện thoại, tay trái vẫn còn nắm lấy cổ tay của Hạ Nhạc Nghi không buông.
"Alo!" Mạc Hàn Lâm chau mày lại đến cả người gọi tới là ai cũng không quan tâm chỉ muốn ngay lập tức kết thúc câu chuyện này để nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi.
"Anh Hàn, kho hàng có chuyện rồi!" Tên phiên ở đầu dây bên kia gấp gáp nói.
"Mày cứ ở đó, tao đến ngay!" Mạc Hàn Lâm nghe được giọng nói đó của tên phiên, liền xác định chuyện xảy ra khẳng định không hề nhỏ.
"Có việc gì sao?" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy sắc mặt của Mạc Hàn Lâm có chút không bình thường, cô cũng không biết người gọi đến là ai, liền có chút lo lắng.
"Không có gì, chỉ có việc nhỏ ở công ty thôi, em buổi tối khi tôi chưa đến thì ở ký túc xá, sau đó tôi sẽ đến đón em." Mạc Hàn Lâm nói đến đây thì mới nguyện ý buông tha cho cánh tay của Hạ Nhạc Nghi.
"Ờ...anh cẩn thận một chút." Hạ Nhạc Nghi nghe được giọng nói này của Mạc Hàn Lâm thì đã bớt đi phần nào lo lắng.
Nhưng cô vẫn còn nhìn thấy một chút điều gì đó trong đôi mắt kia của Mạc Hàn Lâm, cô nhận ra sự việc lần này không nhỏ như Mạc Hàn Lâm nói, nhưng anh ta trước khi đi vẫn còn có thể dặn dò cô như vậy, cô có phải nên cảm kích một chút hay không.
"Ừm!" Mạc Hàn Lâm chỉ đáp lại một từ sau đó đi mất.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe Mạc Hàn Lâm đã đưa cô đi đến đây đã ngày càng xa hơn, cho đến khi khuất bóng trong dòng người và xe cộ qua qua lại lại, cô lúc này mới an tâm mà bước vào trường.