Mẹ Mạc cùng với Hạ Nhạc Nghi hết ngày này tới ngày khác cũng là không còn có thể gọi bọn họ về như trước kia nữa. Khẳng định chắc chắn là bởi vì bọn họ sẽ không vì một chiêu kể than kể khổ của cô mà bị lừa đến tận hai lần.
Có một lần, ngày đó là ngày mà gần đến ngày cô phải quay lại trường học, mấy tuần liên tiếp Mạc Hàn Lâm không về nhà làm cho Hạ Nhạc Nghi rất sốt ruột. Cả ngày chính là đứng ngồi không yên để chờ Mạc Hàn lâm quay lại , nhưng cả cái bóng của anh cũng là không thấy.
Hạ Nhạc Nghi không nhịn được liền sau bữa cơm thì không cùng Mạc Phu Nhân tán gẫu nữa mà mấy bước liền đi thẳng lên phòng ngủ khóa cửa lại. Cô đi khắp phòng tìm kiếm điện thoại di động. Sau mấy tuần liền không có ai ở nhà cùng mẹ con cô, sau đó là Hạ Nhạc Nghi cô giống như bị giam lỏng vậy, tuyệt đối không thể ra ngoài.
Cô đã vài lần gọi điện thoại của Mạc Hàn Vũ ba chồng của cô, nhưng ông cũng là bất đắc dĩ không thể về nhà.
Bọn họ thì chẳng thể bị cô lừa một biện pháp đến tận hai lần, nhưng bọn họ thì lại chỉ nói một câu trong suốt mấy chục cuộc điện thoại do cô và Mạc Phu Nhân gọi đến, bọn họ không nghĩ cho Hạ Nhạc Nghi cô thì có thể không thành vấn đề gì. Nhưng với Mạc Phu Nhân hai người đó cũng là làm y như vậy với bà.
Bà vì hai người bọn họ mà cả đêm không dám ngủ, trước đó cũng là như thế này mà có người lại vì oán hận mà bắt cô đi. Hôm nay cũng là như vậy thì không biết tiếp theo mấy người ngoài kia có phải sẽ nhắm vào cái căn nhà chỉ có thủ vệ là đàn ông này mà hãm hại hay không.
Mạc Phu Nhân vẫn cứ là mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên. Hạ Nhạc Nghi nhớ đến mấy chuyện này lại làm cho cô vừa khó chịu vừa gấp gáp.
Cô nhịn không được liền muốn nói việc này ra với Mạc Hàn Lâm, cô không tin là bọn họ nghe đến Mạc Phu Nhân vì bọn họ mà như vậy thì sẽ không bán mạng mà chạy về nơi này, lúc ấy cô sẽ khóa chốt cửa lại cho bọn họ phơi nắng phơi sương một đêm.
Hạ Nhạc Nghi nghĩ đến đây thì ngay lập tức cầm lấy điện thoại sau đó là nhấn dãy số quen thuộc, âm thanh của cuộc gọi đang chờ vang lên, mấy hồi chuông cứ tiếp tục vang lên, Hạ Nhạc Nghi cứ đứng ở cửa sổ trong phòng ngủ mà nhìn ra ngoài phía con đường màu đen kia.
Ở trong phòng họp của tòa cao ốc YiLin có một người đàn ông vì mấy ngày liên tiếp phải nghe âm thanh của họp hội quá nhiều lần nhưng không có kết quả gì khả quan mà liền trở nên khó chịu. Anh lấy tay chống lên bàn họp, bàn tay để lên thái dương day day vài cái, sau đó hết người này tới người khác thay phiên nhau nói.
Kế hoạch đã đưa ra gần một tuần nhưng vẫn là không có kết quả. Mạc Hàn Lâm chỉ có thể ngày qua ngày ở lại công ty mà xử lý giấy tờ.
Anh quả thực rất ghét phải chạm vào mấy cái loại giấy tờ này, qua bao nhiêu năm lăn lộn trong cái thế giới kia thì Mạc Hàn Lâm anh lại cảm thấy mấy loại giấy tờ này vừa rườm rà vừa không có kết quả, chi bằng dùng nắm đấm sẽ nhanh hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy chỉ có tờ giấy đăng ký kết hôn kia là có hiệu lực vừa nhanh vừa bền vững thôi. Còn mấy tờ giấy trước mặt anh hiện tại, nói không chừng một lát sau thì nó lại nằm gọn trong thùng rác mà không dám động đậy gì.
Mạc Hàn Lâm đã là mấy ngày liền ăn ngủ không ngon, nên sắc mặt càng lúc càng tệ hơn. Mạc Hàn Vũ ngồi cách anh không xa, ông nhìn cũng chẳng khác gì anh, cả gương mặt gầy gò, xanh xao trông thấy.
Thử hỏi tình trạng của hai cha con ông thế này làm sao dám về căn nhà kia, đoán chừng Mạc Phu Nhân của căn nhà đó sau khi thấy được hai cha con ông thế này nếu không bị doạ đến sợ thì cũng là phát lại bệnh cũ mà mệt mỏi.
Mãi lo trầm tư suy nghĩ gì đó mà điện thoại của Mạc Hàn Lâm trên bàn rung lên không hồi kết, mặc dù là đã chuyển điện thoại qua chế độ rung, nhưng vẫn là trong cái không khí thế này thì những người ngồi gần anh như Mạc Hàn Vũ không thể nào ông nhìn thấy mà bỏ qua được.
Ở dưới chân bàn ông đá nhẹ vào chân của Mạc Hàn Lâm, Mạc Hàn Lâm liền quay đầu lại nhìn ông. Mạc Hàn Vũ không nói một lời chỉ hướng mắt về chiếc điện thoại đang rung trên bàn kia, Mạc Hàn Lâm nhìn thấy tên người gọi thì liền cảm thấy khó hiểu, giờ này đã là giờ nào rồi mà Hạ Nhạc Nghi còn tìm anh.
Mạc Hàn Lâm không nghĩ gì, chỉ lo lắng là ở nhà xảy ra chuyện gì bất trắc nên liền bắt máy ngay. Tiếng nói của người đang thuyết trình trong cuộc họp vẫn còn đang luyên thuyên nói không ngừng, bọn họ cũng vì quá tập trung mà không nhìn thấy Mạc Hàn Lâm đang nghe điện thoại.
"..." Mạc Hàn Lâm tuy đã cầm máy điện thoại lên bắt máy, nhưng một câu cũng không nói, anh muốn im lặng một chút xem xem là Hạ Nhạc Nghi ở phía bên kia cần anh làm gì.
"Mạc Tổng...Anh có ở đó không?" Hạ Nhạc Nghi gọi vài lần không thấy Mạc Hàn Lâm nhấc máy, định bụng là cô chỉ thêm một lần này thôi, anh ta đã là bận như vậy thì Hạ Nhạc Nghi cô cũng là không làm phiền anh ta nữa.
Nhưng hồi chuông lúc này chưa vang lên quá lâu thì đầu bên kia đã bắt máy, làm cho Hạ Nhạc Nghi có chút không chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Cô lúc đầu mang trạng thái tức giận khó chịu mà gọi tìm người, nhưng sau khi Mạc Hàn Lâm bắt máy thì cô lại giống như một kẻ hèn nhát, giọng nói cũng trở nên nhỏ lại.
"Ừm, nói đi!" Mạc Hàn Lâm nghe thấy tiếng nói này của cô thông qua điện thoại chính là một chút cũng không có phần nào nguy hiểm, liền nghĩ là khẳng định chắc chắn là ở nhà vẫn là chưa xảy ra chuyện gì, nên liền nhạt nhạn lên tiếng trả lời.
"Tôi thật ra là không muốn làm phiền đến anh...anh không phải là đang..." Hạ Nhạc Nghi nghe được tiếng nói âm vang không ít ở đầu dây bên kia thì liền nghĩ không biết là Mạc Hàn Lâm đang làm cái gì, nói không chừng là đang có cuộc họp gì đó, mà cô đang vì chuyện của cá nhân mà làm chậm trễ hay làm phiền công việc của người khác thì không phải là rất mất lịch sự hay sao.
Mạc Hàn Lâm nhìn lên người nhân viên đang mải mê thuyết trình ở trên kia, nhân viên đó chỉ vì mải mê thuyết trình bản thảo luận cá nhân mà quên đi người ngồi ở phía xa xa kia là Mạc Hàn Lâm anh ta là đang dùng ánh mắt gì nhìn cậu.
Nhân viên ở gần người đang thuyết trình kia liền ném một cây bút về phía của người đang thuyết trình. Người kia nhìn thấy bản thân bị như vậy thì liền quay đầu lại, vô tình lúc này chạm phải ánh mắt sắc bén như dao của Mạc Hàn Lâm là đang nhìn mình thì im lặng chẳng dám nói thêm một lời nào.
Nếu nói đúng hơn thì cả một căn phòng họp có hơn hai mươi người hoàn toàn là đang nín thở mà im lặng nhìn về phía Mạc Hàn Lâm.
"Không có...tôi đang nghỉ ngơi." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy mấy người không biết điều kia im lặng hết thì lúc này mới bắt đầu lên tiếng nói với Hạ Nhạc Nghi.
Nhân viên ở bên cạnh cách Mạc Hàn Lâm không xa liền nhìn qua người ngồi đối diện nhìn, ánh mắt của cô gái này lúc bây giờ biểu thị vô cùng rõ ràng là đang cảm thán trong lòng: " Mạc Tổng hay thật, nói dối trắng trơn như vậy mà đuôi mắt cũng không hề chuyển động, kỹ năng này là phải tu luyện thế nào vậy?"
“À...Tôi muốn nói là Mẹ...Mẹ có chút không không thấy hai người quay lại nên..." Hạ Nhạc Nghi nghe Mạc Hàn Lâm nói như vậy, thì bên tai cô lúc này cũng không còn nghe thấy tiếng nói của người khác lọt vào nữa nên liền nghĩ là có thể là do bản thân cô vì qúa là không có dũng khí rồi, nói chuyện điện thoại với Mạc Hàn Lâm thôi cũng có thể sợ tới như vậy.
Câu nói trên của cô vẫn còn đang sót lại trong bụng vài chữ vẫn còn chưa nói ra hết thì ở đầu dây bên kia, Mạc Hàn Lâm đã bắt đầu lên tiếng.
"Mẹ nhớ tôi rồi?" Mạc Hàn Lâm nghe khẩu khí của cô là nhát tới như vậy, anh nghĩ là không biết cho đến khi nào thì Hạ Nhạc Nghi cô mới nói xong được một câu hoàn chỉnh, nên anh liền nói thêm vào.
"Đúng rồi...đúng rồi, mẹ nhớ hai người rồi." Hạ Nhạc Nghi nghe khẩu khí của Mạc Hàn Lâm, liền nghĩ là Mac Hàn Lâm hẳn là sau khi nghe Mạc Phu Nhân nhớ anh thì sẽ suy nghĩ lại mà về nhà, nên ngay lập tức không nghĩ gì mà vội vội vàng vàng đánh giá đúng cho câu nói của Mạc Hàn Lâm.
"À ra là như vậy...vậy còn em?" Mạc Hàn Lâm nghe cô vội vội vàng như vậy thì không còn nghĩ hiện tại dù là bên cạnh hay trước mặt của anh lúc này thì cũng đều là đang có người nhìn anh. Mạc Hàn Lâm không nghĩ gì mà buồn cười mà cong khóe miệng.
"Tôi? Tôi làm sao?" Hạ Nhạc Nghi không thể lý giải nổi, cái chuyện mẹ Mạc là đang nhớ Mạc Hàn Lâm thì lại có liên quan gì đến Hạ nhạc Nghi cô.
"Hửm, em không nhớ tôi sao?" Mạc Hàn Lâm mỉm cười trả lời Hạ Nhạc Nghi, là một nụ cười vui vẻ đơn thuần của người ở trong trung tâm thành phố, người ở vùng ngoại thành như Hạ Nhạc Nghi làm sao mà nhìn thấy cảm nhận được.
Nhưng Mạc Hàn Lâm vẫn là muốn nói ra như vậy, nếu mà Hạ Nhạc Nghi ngốc nghếch kia thật sự trả lời "Nhớ" thì anh sẽ ngay lập tức chạy về đó ngay, nhưng anh biết là cô sẽ không bao giờ làm như vậy, nên anh muốn nói như thế để cô có thể bỏ cuộc, càng sớm càng tốt.
“Tôi..." Hạ Nhạc Nghi im lặng hồi lâu, không phải vì cô suy nghĩ là phải trả lời thế nào, mà là cô bị giật mình với cái câu hỏi đó của Mạc Hàn Lâm.
Cô hiện tại là đang nghĩ Mạc Hàn Lâm anh ta nhất định lúc nảy khi cô gọi là vẫn còn đang ngủ, khẳng định là lúc này anh ta nhất định là vẫn còn say ngủ nên mới nói ra mấy lời nói kiểu này.
Hạ Nhạc Nghi nghĩ trong lòng sau này khi anh ta về đây cô sẽ nhắc lại khẳng định là Mạc Hàn Lâm sẽ vì hối hận mà tự tử chết.
"Hay là như thế này đi..." Mạc Hàn Lâm thấy hạ Nhạc Nghi im lặng không ít vậy mà khi nói ra chỉ có thể nói được một chữ sau đó thì tiếp tục là không nói gì thì lại buồn cười không thôi.
Mạc Hàn Lâm lại nghĩ giờ này cũng không còn sớm, nếu cuộc gọi này còn không mau kết thúc, sợ là ngày mai sẽ có người nằm dài trên giường đến mặt trời chiếu tới mông cũng không muốn dậy nữa.
"Em nói em nhớ tôi, tôi với ba sẽ về!" Mạc Hàn Lâm không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào liền nói ra một câu.
"..." Mạc Hàn Vũ vẫn còn đang mải mê xem qua mấy tập tài liệu, suy cho cùng ông nghĩ là Hạ Nhạc Nghi chỉ là đang gọi điện thoại để gọi cha con ông về mà thôi hằng ngày cũng là như vậy, nên cũng không có gì đặc biệt khác biệt.
Nhưng lúc này sau khi ông nghe câu nói từ miệng của Mạc Hàn Lâm thì ông cuối cùng cũng gỡ bỏ cặp mắt đang xem tài liệu mà chuyển qua nhìn anh.
Ông từng nghe qua con trai ông lời nói tàn nhẫn độc ác, chứ chưa bao giờ nghe qua Mạc Hàn Lâm lại còn có cái mặt dày tới như vậy, đúng là lần này xem như mở mang tầm mắt rồi.
"..." Nhân viên trong công ty, dù là người ngồi xa nhất cũng không thể nào không chú ý đến được, câu nói kia của Mạc Hàn Lâm quá sức hay ho rồi, bọn họ hiện tại là đang nói chuyện với nhau trên diễn đàn, nội dung rất đặc sắc, 'Mạc Tổng có bạn gái?'
"Thật ra...tôi chỉ nói tình hình với anh thôi, mẹ không thành vấn đề." Hạ Nhạc Nghi cảm thấy Mạc Hàn Lâm vốn dĩ là không phải là đang say ngủ như cô nghĩ, mà là anh ta đang cố tình chơi cô, câu nói kia của anh ta nhất định có độc, cô không thể nào cứ như vậy mà đâm đầu vào được.
"Tôi có thể lo được!" Hạ Nhạc Nghi không còn ý định muốn anh ta về đây nữa.
"Anh với ba...cứ ở đó cũng được." Cho đến cuối cùng vẫn là tiếc nuối nói ra một câu.
"Ừm...khi nào về sẽ tìm em!" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy ý nguyện của bản thân chính là nhanh chóng như vậy đã có thể hoàng thành được rồi.
Hạ Nhạc Nghi trong đầu của anh luôn là như vậy, luôn đơn thuần mà suy nghĩ như vậy, nhất định lúc này là đã bị chọc cho giận đến không muốn nói chuyện nữa.
Mặc dù là câu trả lời kia của cô không phải là thứ mà Mạc Hàn Lâm anh muốn nghe, nhưng vẫn phải tiếc nuối trả lời lại anh một câu.
"..." Hạ Nhạc Nghi là đang nghĩ tốt nhất là anh ta đừng về nữa, nếu không cô sợ là mối hận hôm nay khó mà nhịn lòng mà cô không cắn chết anh ta được.
"Được!" Hạ Nhạc Nghi trong lòng ủy khuất nhưng vẫn chỉ có thể đáp lại một chữ sau đó là tắt máy.
"Tiếp tục!" Mạc Hàn Lâm sau khi tắt điện thoại đi liền cả gương mặt quay lại trạng thái vốn có của nó. Cả gương mặt đanh lại tới đáng sợ, đôi mắt hổ phách nhìn chầm chầm vào bài báo cáo trên màn hình, mắt đôi lúc sẽ nheo lại biểu thị ý nghĩ có chút không hài lòng.