Hạ Nhạc Nghi sau khi nghĩ đến cái tên này thì liền mỉm cười khó hiểu, cô cầm điện thoại ở bên cạnh lên nhắn cho Lâm tuyến Tú.
[Tú Tú! ] Hạ Nhạc Nghi nằm dài ở trên giường, hai tay cầm chắc lấy điện thoại, hai ngón tay nhanh thoăn thoắt mà nhắn tin cho Lâm Tuyến Tú.
[Làm sao...nhớ tớ rồi?] Lâm Tuyến Tú vừa nhắn gởi bài tập trả lại cho Giảng viên vừa nhắn tin với Hạ Nhạc Nghi.
[Ừm!] Hạ Nhạc Nghi cười khanh khách mà nhắn lại với Lâm Tuyến Tú.
[Tớ không tin!] Lâm Tuyến Tú không tin vào cặp mắt này của bản thân nữa, là do Hạ Nhạc Nghi kia đã nhanh chóng bị thay thế bởi một người khác, hay là cô bạn của cô mặt dày lâu ngày thành thói quen vậy.
Đúng là Hạ Nhạc Nghi dạo gần đây có chút làm cho Lâm Tuyến Tú cô có chút bất ngờ, thay đổi thật rồi. Lâm Tuyến Tú lại nghĩ nếu có thể thay đổi Hạ Nhạc Nghi của lúc trước kia thành hướng này thì cũng thất sự là không xấu, có thể làm cho Hạ Nhạc Nghi trở nên thoải mái hơn cũng rất tốt.
[Tớ có thể nhờ cậu một chút không?] Hạ Nhạc Nghi là đang có chuyện muốn nhờ vả người khác nên cũng không có mấy tâm tình mà cãi nhau với mấy lời nói kia của Lâm Tuyến Tú, dẫu thế nào đi chăng nữa, thời gian còn dài, cô cũng không sợ bản thân là không có cơ hồi đòi cả nợ cũ lẫn nợ mới.
[Chỉ cần không bắt tớ phóng hỏa, giết người, còn có phạm pháp thì cái gì cũng được.] Lâm Tuyến Tú gửi xong bài tập cho Giảng viên thì liền quay lại một tay lấy bánh trong túi snack ra bỏ vào miệng, sau đó phủi phủi ta rồi quay lại nhắn tin với Hạ Nhạc Nghi.
[Tớ mà cũng có thể nhờ cậu làm mấy thứ đó sao?] Hạ Nhạc Nghi là đang nghi ngờ có thể là do mắt của cô có vấn đề rồi, nếu không thì não của Lâm Tuyến Tú có vấn đề rồi, từ khi nào một người nhát chết như Hạ Nhạc Nghi cô lại có thể nhờ người khác làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý kia.
Đúng là Lâm Tuyến Tú xem trong cô quá rồi, nếu không thì đã quá xem trọng vị trí của cô trong lòng của Mạc Hàn Lâm rồi.
[Haha, khó nói lắm, cậu của trước kia là Tiểu Nhạc đáng yêu, nhưng hiện tại thì là bà Mạc.] Lâm Tuyến Tú đọc tin nhắn của Hạ Nhạc Nghi xong liền cười khanh khách, sau đó là bỏ thêm một miếng bánh nữa vào miệng, rồi hai ngón tay nhanh nhẹ nhắn lại cho Hạ Nhạc Nghi một tin.
[Biến đi!] Hạ Nhạc Nghi đọc đến hai chữ bà Mạc liền cảm giác là trong mắt của Lâm Tuyến Tú chẳng hề nhớ gì đến cô cả, chỉ biết quan tâm mật thiết với cái chức vụ hiện tại của cô trong cái nhà này thôi.
[Nói đi, cậu muốn nhờ tớ làm gì?] Lâm Tuyến Tú hỏi Hạ Nhạc Nghi.
[Mạc Hàn Lâm anh ta bao nhiêu tuổi rồi?] Hạ Nhạc Nghi cũng không còn tâm tình đâu mà đùa giỡn với Lâm Tuyến Tú nữa một câu liền hỏi vào chủ đề chính của cuộc trò chuyện.
[Không phải chứ đại tỷ, cậu sống ở Mạc Gia lâu tới vậy, chồng cậu bao nhiêu tuổi cũng không biết sao?] Lâm Tuyến Tú ở ký túc xá ngồi trên sô pha đọc xong tin nhắn đó của Hạ Nhạc Nghi thì bất ngờ đến sặc hết bánh ở trong miệng ra ngoài, cô phải khó khăn lắm mới có thể ho khan vài cái rồi nhắn tin lại cho Hạ Nhạc Nghi.
[Không nói thì tớ tìm người khác đó.] Hạ Nhạc Nghi nhắn với Lâm Tuyến Tú một câu, chưa đầy ba giây sau thì tin nhắn tiếp theo của Lâm Tuyến Tú liền đến.
[Ba mươi mốt, hình như là ngày hai mươi bảy tháng mười một.] Lâm Tuyến Tú đã soạn sẵn tin nhắn chỉ đang đợi Hạ Nhạc Nghi cầu xin cô sẽ nhắn qua ngay, nhưng ngay lập tức tin nhắn mà cô nhận được, không chỉ là không có chữ nào cầu xin, ngược lại lại còn là đang uy hiếp cô.
Hạ Nhạc Nghi cô ấy thay đổi thất rồi, ở bên cạnh Mạc Hàn Lâm cái tốt tuy rằng không nhiều nhưng vẫn có, vậy mà Hạ Nhạc Nghi lại không học, lại đi học cái tính xấu này.
[Qua rồi?] Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy tin nhắn, liền trực tiếp suy nghĩ một lúc, trầm tư được hồi lâu Hạ Nhạc Nghi mới nghĩ ra được, đó không phải đã qua lâu rồi sao, nhưng từ khi cô vào căn nhà này thì đến cả một chi tiết nhỏ cũng là không hề có.
[Ừm qua lâu rồi.] Lâm Tuyến Tú đi nhẩm lại một chút rồi nhắn lại cho Hạ Nhạc Nghi.
[Chính là trước ngày hai cậu kết hôn một ngày.]
[...] Hạ Nhạc Nghi lúc này mới nhớ ra, đúng là trùng hợp, cái ngày trước đó là sinh nhật của anh ta, vậy mà lại xảy ra chuyện rồi, không phải quá xui xẻo rồi hay sao.
[Cậu bất ngờ cái gì?] Lâm Tuyến Tú rất biết phong cách của hạ Nhạc Nghi, khi bất ngờ vì một việc gì đó, Hạ Nhac Nghi sẽ nhắn ba dấu chấm như thế để biểu thị.
Hay có thể nói cách khác có phần đau lòng hơn, nhưng lại chính xác nhất, Hạ Nhạc Nghi trước đến nay chưa hề sử dụng icon có trong hợp thư chat, có nhiều lúc Lâm Tuyến Tú cô còn không ngừng nghĩ qua, Hạ Nhạc Nghi có phải là người xuyên không từ thời cổ đại hay là không, chuyện gì cũng có thể rất giỏi chỉ trừ công nghệ.
Lâm Tuyến Tú từng nghĩ nếu thật sự những nhân vật nổi tiếng như Alexander Graham Bell nếu biết được chiếc điện thoại thông minh bị người như Hạ Nhạc Nghi sử dụng chẳng khác gì điện thoại cũ, đồ cổ trong gia đình nhất định ông ấy sẽ khóc thét lên vì tức giận.
[Không có gì!] Hạ Nhạc Nghi chậm chạp nhắn lại Lâm Tuyến Tú một câu.
[Cậu còn hỏi gì nữa không?] Lâm Tuyến Tú đang nhắn tin với Hạ Nhạc Nghi thì liền nhận được điện thoại có một người khác. Cô rất hào hứng nghe điện thoại của người đó, sau khi tắt máy, thì cô quay lại nhắn tin với Hạ Nhạc Nghi.
[Cậu đi đâu?] Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy câu hỏi lạ lùng của Lâm Tuyến Tú trên màn hình thì liền đoán ra được nhất định Lâm Tuyến Tú là đang muốn đi đâu đó vui chơi một mình, nhưng cũng có thể là đi gặp người kia.
[Câu lạc bộ ngoại khóa lại thiếu người, tớ đến giúp đỡ.] Lâm Tuyến Tú nhắn một với Hạ Nhạc Nghi, sau đó để điện thoại lại ở trên bàn thủy tinh trong phòng, rồi bản thân thì đi đến tủ quần áo lựa chọn một chút.
[Cậu chắc chắn đến đó chỉ để giúp đỡ ? Không có mưu đồ gì khác?] Hạ Nhạc Nghi đọc đến mấy chữ câu lạc bộ kia thì liền vui vẻ chính bởi vì suy nghĩ trước đó của cô không hề sai lệch.
Lâm Tuyến Tú suy cho cùng cũng chỉ thông thường như những cô gái khác ở trong trường, con trai luôn là điểm yếu của cậu ấy, ở câu lạc bộ không phải có người mà cậu ấy thích hay sao, như vậy mà lại bảo là chỉ đến giúp đỡ ai tin chứ.
[Đúng vậy ah!] Lâm Tuyến không chút chột dạ nhắn lại.
[Không phải vì cậu trai kia sao?] Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Lâm Tuyến Tú đã mặt dày như vậy thì cô cũng chẳng ngại mà muốn đâm thủng lớp mặt nạ đó.
[Ai vậy ? Tớ nghe không hiểu.] Lâm Tuyến Tú vừa nhìn thì đã biết ra được thứ mà Hạ Nhạc Nghi đang muốn nói tới là gì, nhưng chỉ là chẳng có lý do nào cho việc Lâm Tuyến Tú cô phải tự mình thừa nhận cả.
[Là đọc không hiểu?] Hạ Nhạc Nghi trả lời Lâm Tuyến Tú.
[Không nói với cậu nữa, đi đây!] Lâm Tuyến Tú trên tay đã có đủ hết mọi thứ, chỉ cần đi ra khỏi phòng là được, nhưng cô vẫn phải nhắn lại cho bà Mạc một câu.
[Giúp tớ nói với cậu trai kia, cẩn thận một chút.] Hạ Nhạc Nghi ở bên này vừa thở dài vừa cảm thấy buồn cười mà nhắn lại cho Lâm Tuyến Tú.
[Cút!] Lâm Tuyến Tú đọc xong tin nhắn của Hạ Nhạc Nghi gởi tới thì chỉ nhắn lại một chữ rồi để điện thoại vào balo.
Lâm Tuyến Tú đi rồi , đây là lúc mà Hạ Nhạc Nghi không muốn nhất, cứ nghĩ là cả ngày hôm nay cô có thể ngồi một chỗ tán chuyện với Lâm Tuyến Tú cho cái ngày chán nản này mau chóng trôi qua. Nhưng cô lại chẳng nghĩ tới được, Lâm Tuyến Tú khi không có cô, cậu ấy cũng là có thế giới riêng của mình.
Những lúc có cô, cậu ấy sẽ không chần chừ mà ở lại bên cạnh cô, nhưng những lúc thế này lại là những lúc cậu ấy có thể thoải mái mà làm những điều bản thân yêu thích, cô cũng không thể nào trách cậu ấy được.
Người ta thường hay nói người học luật như bọn cô rất khô khan, suốt ngày chỉ biết cãi nhau, nhưng thật ra Lâm Tuyến Tú thì lại rất khác.
Cậu ấy rất thích tham gia các câu lạc bộ ngoại khóa như vậy, trong lúc học khảo cổ thì tâm tình để làm văn thơ hay thiết kế mấy vật dụng, không có cái gì mà Lâm Tuyến Tú không làm được.
Mọi thứ kể cả môn học khó nhằn kia lý luận cậu ấy kỳ thực miệng thì nói là rất ghét, nhưng bài tập Giảng viên đưa cho không bài nào là không làm qua, cũng có thể là cậu ấy nói đúng, Giảng viên ấy và Lâm Tuyến Tú không chính là khắc nhau.
Lâm Tuyến Tú từ năm trước đã không bao giờ được điểm cao như mong đợi, mặc dù bản thân đã rất cố gắng.
Lâm Tuyến Tú tốt là như vậy, nhưng bên cạnh cô cậu ấy chẳng thể nào rời đi được, chẳng thể nào có thể bộc lộ hết được mấy thứ tốt, Hạ Nhạc nghi cô không có trong trường kể ra cũng không phải là việc không tốt, có thể giúp cho Lâm Tuyến Tú có thời gian dành cho bản thân hơn.
Nghĩ đến đây thì bên ngoài cửa sổ cô nghe thấy có tiếng động gì đó, có chút quen thuộc, Hạ Nhạc Nghi liền ngồi dậy, cô bước chân xuống giường để đi đến bên bệ cửa sổ để nhìn xuống phía dưới sân nhà.
Lúc này dưới sân là chiếc xe của tài xế hôm đó chở cô đã về đến sân nhà, như vậy thì chuyện này có nghĩa là gì, có nghĩa là Mạc Phu Nhân đã về nhà rồi.