Vốn dĩ ý định thuở ban đầu của Lâm Tuyến Tú cô là muốn mang Hạ Nhạc Nghi đi xuống dưới kia để cô hòa nhập không khí với người khác để cho cô có thể thoải mái hơn nhưng hóa ra là Lâm Tuyến Tú cô cũng xem như là hết cách rồi. Lúc này liền muốn đứng lên quay người rời đi thì bị một câu nói của Hạ Nhạc Nghi làm cho lửa giận bừng bừng.
"Ừm...Cậu đi cũng được...nhưng sau này trong tiết lý luận đừng có mà hỏi bài tớ." Hạ Nhạc Nghi dùng chính giọng điệu trước đó của Lâm Tuyến Tú để nói ngược lại, làm cho mặt của Lâm Tuyến Tú lúc này đanh lại lửa cháy bừng bừng ở hai mắt. Lâm Tuyến Tú chỉ hận lúc này chẳng thể xé xác cô ra.
Ai học cùng lớp lại chẳng biết mặc dù là Lâm Tuyến Tú cô học về pháp luật và pháp lý, hầu hết tất cả các môn dù là cái môn khó nhằn nhất thì Lâm Tuyến Tú cô cũng vẫn có thể nhẹ nhàng vượt rào được. Nhưng chỉ duy nhất đối với cái môn Lý Luận này thì khác, nó quả thực làm Lâm Tuyến Tú cô chịu thua. Lý thuyết quá thâm sâu của cái môn học này cùng kết hợp với giọng điệu giảng bài như ru ngủ của giảng viên nữa thì thật là quá tuyệt rồi.
Cô học mãi đến hôm nay cũng đã là lý luận hai rồi nhưng một chữ thì cũng chưa vào đầu nổi. May mắn thế nào mà năm trước đó cái môn Lý Luận này lại làm bài tập nhóm lớn thay cho bài thi, cho nên bài làm của cô thông qua sự giúp đỡ thần kỳ đến từ Hạ Nhạc Nghi nhờ vậy mà có thể trót lọt thông qua một lần. Lần đó tính ra xem như Lâm Tuyến Tú cô có thể đi từ ải môn quan an toàn quay về nhà một lần.
Nhưng không phải vì như vậy mà cái môn học này chịu tha mạng cho cô. Không hiểu thế nào mà chỉ vừa mới kết thúc một năm học thì năm nay cô lại một lần nữa gặp lại nó. Chẳng phải chỉ có lý thuyết, kế cả giảng viên cũng không thay đổi chút nào. Nhất là giọng nói như tiêm thuốc mê vào sinh viên kia của giảng viên làm cho cô mỗi lúc vào học thì lại cảm thấy buồn ngủ, có cảm giác như ngủ đến ba thu cũng chẳng đủ ấy chứ.
Hiện tại cô lại còn bị Hạ Nhạc Nghi trêu chọc đúng là tức chết cô rồi. Nhưng nghĩ lại nếu hiện tại cô còn không nhanh chân thì lễ hội dưới sân trường sẽ kết thúc mất thôi, suy đi nghĩ lại vẫn thấy Hạ Nhạc Nghi còn có thể xử lý sau nên cô đành lòng chạy xuống sân trường ngay. Trước khi đi còn để lại một câu nói cho Hạ Nhạc Nghi.
"Giờ tớ không chấp nhất với cậu, thù mới nợ cũ đến đó sẽ tính một lượt!"
"Ừm...tớ đợi cậu!" Hạ Nhạc Nghi mặc dù từ đầu đến cuối vẫn là không nhìn lên mặt của Lâm Tuyến Tú. Nhưng qua giọng nói kia của cô ấy, cô cũng nhận ra được là cô ấy hẳn là đang rất tức giận, nhưng biết là sao được, câu nói kia của cô vẫn còn chưa nói hết thì Lâm Tuyến Tú đã muốn rời khỏi, nên cô đành nói với bản thân vậy.
Thật ra thì bài dạy của giảng viên hôm qua lại đúng ngay ngày nghĩ phép vì trực ban của Lâm Tuyến Tú ở thư viện, nên cô ấy không biết là giảng viên có dặn rằng kỳ thi này môn Lý luận của giảng viên ấy sẽ thi theo hình thức tự luận ở phòng thi như thông thường. Bởi lẻ là do năm trước đó hình thức làm bài tập lớn kỳ thực là không thể đánh giá khái quát được tất cả các sinh viên của lớp nên giảng viên muốn thay đổi hình thức từ làm bài tập nhóm sang làm bài thi.
Điều này vốn dĩ là lúc nãy Hạ Nhạc Nghi đã muốn nói với Lâm Tuyến Tú rồi, nhưng Lâm Tuyến Tú lại chuồng đi quá nhanh nên lời còn chưa kịp nói ra thì người trước mặt đã biến mất tăm, bảo Hạ Nhạc Nghi cô còn phải làm như thế nào nữa đây, chỉ có cách tự nói với bản thân, rồi tận hưởng vài phút còn lại ít ỏi xem sách mà thôi.
Sau một loạt suy nghĩ đó của Hạ Nhạc Nghi thì vẫn là không ngoài dự đoán của cô quả thực thời gian xem sách tài liệu lý luận đến đây là kết thúc. Tiếng chuông vào lớp vang vọng cả một góc sân trường, người người chạy đi như kiến vỡ tổ. Tòa nhà mà Hạ Nhạc Nghi đang ngồi cách tòa trung tâm cũng không phải là quá xa cho nên cô nghĩ bụng là cô vẫn còn có mười lăm phút thời gian ổn định lớp của giảng viên trống. Hạ Nhạc Nghi cô có thể từ từ mà đi đến lớp, cũng chẳng phải chạy vội, chạy vàng như mấy bạn học kia.
Trên đường đến lớp Hạ Nhạc Nghi có vô tình nhìn ra được phía ngoài sân trường đã có lễ hội thường niên kia. Đấy là một lễ hội giao lưu giữa các trường đại học với nhau. Mặc dù là một người không quá quan tâm đến mấy chuyện thị phi hay là hóng dưa, hóng hớt giống mấy bạn học cùng lớp, nhưng biết làm sao được, bên cạnh của cô không phải còn có một cái app lướt mạng tốc độ cao Lâm Tuyến Tú hay sao, cho nên mấy chuyện trong ngoài của trường học, hầu như cái gì đã nghe qua thì Hạ Nhạc Nghi cô vẫn còn có thể nhớ lại một chút.
Nếu như trí nhớ của cô không nhầm thì hôm nay trường của cô cùng giao lưu với một trường đại học quốc tế. Ở Thành phố Thanh Long này trường đại học cũng không ít nhưng theo trí như không tồi này của cô thì trường giao lưu với trường của cô hôm nay là một trường nghe đâu rất nổi tiếng trong các trường quốc tế nổi tiếng trong cả nước, cũng được xem là khá có danh.
Nói đến đây thì cũng phải nhắc đến, chẳng phải tự nhiên mà trường đại học này của cô lại có mấy cái lễ hội phí thời gian này. Là bởi vì trường đại học của cô đang theo học cũng là một trường nằm trong top bảy trong cả nước. Nơi này cũng tụ tập hoàn toàn đều là cậu ấm cô chiêu của thành phố.
Đối với thành phố Thanh Long này mặc dù trường của cô đứng trong top chưa phải là cao gì cho cam nhưng nghĩ lại vẫn là ngôi trường có doanh thu cao ngất ngưởng trong cả một năm, bởi ở nơi này mỗi năm gia đình của sinh viên phải đổ vào nơi này không ít tiền của. Chỉ cần nhìn thấy khuôn viên trường học hay chỉ là cái cổng trường đồ sộ kia mà thôi cũng đã đủ làm cho người bên ngoài nhìn vào cảm thấy choáng ngợp với kiến trúc đồ sộ, cùng cái vẻ đẹp mãn nhãn mà nó mang lại.
Thư viện nơi mà cô vừa mới bước ra cũng nằm trong các kiến trúc đẹp nhất của thành phố, nơi này nằm tách biệt với khuôn viên đẹp đẽ hoa lệ kia của trường học, được đặt nằm trong một cánh rừng nhân tạo kín đáo. Thư viện này được xây theo kiến trúc của một tòa lâu đài hoành tráng với tổng cộng ba tầng mỗi tầng đều cao ngất ngưởng. Mỗi một bước đi làm cho người đến đây tham quan thôi cũng đủ thấy vẽ đẹp cổ kính của nó.
Khác với khuôn viên tòa nhà chính kia của trường đại học, thư viện có thể vì nằm trong cánh rừng nhân tạo nên nơi này trở nên ảm đạm, ít tiếng nói tiếng cười, cho nên mỗi khi đến đây đọc sách cô lại có cảm giác giống như bản thân đang ở trong một thế giới riêng của bản thân vậy. Không náo nhiệt, không ồn ào, mọi thứ bị bỏ lại ngoài kia chỉ còn sót lại tiếng cây lá đong đưa theo gió, tiếng chim hót đâu đó trên mấy ngọn cây cao mấy chục thước, không có con người phong cảnh cũng trở nên đẹp đẽ hẳn.
Sau khi cô đi ra khỏi khu vực ảm đạm, êm đềm đó thì liền bị mấy tiếng nói tiếng cười của sinh viên hai trường làm cho thu hút. Bởi lẻ bản thân cô không thích những nơi quá náo nhiệt như thế này. Lại nói nơi này đông người đến mức làm cho người như cô cảm thấy mặc dù đã đứng rất xa nơi đó nhưng vẫn cảm nhận được là bản thân có chút buồn nôn, tim đập mạnh mệt mỏi kéo dồn dập đến, làm cho Hạ Nhạc Nghi cảm thấy khó thở liền muốn chạy nhanh đến lớp.
Mặc dù tiếng chuông vào lớp đã vang lên vài hồi nhưng bởi vì lượng sinh viên trường này quá lớn, công thêm lại còn có sinh viên của trường khác đến đây tham dự cho nên dù đã là bắt đầu vào tiết học nhưng sân trường thì vẫn đông đúc người qua người lại như vậy.
Cả ba tiết Lý Luận đã như vậy mà trôi qua. Hạ Nhạc Nghi cô vì ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào ngoài kia mà chẳng đọc được một chữ cái nào trong giáo trình cả. Cô lúc này mới hoài nghi bản thân không biết là có phải bản tính cô quá độc đoán rồi hay không, sau cô lại chẳng thấy hay cảm nhận được mấy thứ ồn ào ngoài kia là có ích lợi gì, cũng có thể là do bản tính của cô có chút vấn đề về nơi đông người và âm thanh ồn ào.
Chắc là cô phải dành thời gian xem lại tình trạng sức khỏe của bản thân rồi.