Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Chương 33: 33: Ngày Đầu Làm Dâu Hào Môn




Buổi sáng hôm sau, ánh nắng không được phép chui lọt vào căn phòng mang màu sắc u tối này, khiến cho người con gái trên giường ngủ một lúc một ngon, cứ thế mà lăn qua lăn lại trên giường đến khi tới giờ cơm trưa cũng chẳng thấy dậy.

Tiếng chuông điện thoại reo lên trong không trung im lặng tĩnh mịch, Hạ Nhạc Nghi với cánh tay ở trên giường mò tìm khắp nơi rốt cuộc cũng tìm thấy nguồn cội của loại âm thanh làm cho cô khó chịu mà tỉnh giấc.

Hạ Nhạc Nghi điều đầu tiên sau khi bắt lấy chiếc điện thoại mà mở lên là tắt đi tiếng chuông đang kêu inh ỏi đó, sau đó là vứt điện thoại đi, nhưng sau khi vứt đi thì Hạ Nhạc Nghi lại nhớ ra chuyện gì đó, cô ngồi bật dậy với lấy chiếc điện thoại đang nằm ở đằng xa xa kia.

Hạ Nhạc Nghi mở lên xem Hạ Nhạc Nghi hốt hoảng mà la lên thất thanh.

"Mười hai giờ rồi!"

"Tại sao...tại sao không ai gọi mình dậy?"

Hạ Nhạc Nghi lúc này mới bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, mới bất chợt nhận ra bản thân cô hôm nay là ngày đầu tiên tỉnh dậy trong căn phòng khác lạ này, là ngày đầu tiên cô sống ở một nơi không người thân thích này.

Hóa ra đây vốn dĩ là lý do mà không có ai lên gọi cô dậy, bọn họ khẳng định là cả buổi sáng còn nhiều việc hơn cả cô, nên mấy việc thế này cũng chỉ nên trách bản thân cô thôi.

Hạ Nhạc Nghi chân trần bước xuống nền gạch, hôm qua vẫn còn là một nền lót mấy viên gạch đá màu đen bóng loáng vậy mà hôm nay đến khi Hạ Nhạc Nghi cô thứ dậy thì nó đã được thay thế thành một tấm thảm trong phòng rất lớn. Tấm thảm lông rất mềm, Hạ Nhạc Nghi cứ nghĩ rằng buổi sáng bước chân xuống nền gạch khẳng định là sẽ lạnh đến mức giúp cô tỉnh luôn cả ngủ. Vậy mà hiện tại thì lại được thay bằng một thứ vừa mềm mại, vừa ấm áp, lại khiến cho Hạ Nhạc Nghi cô không biết là bản thân là nên vui hay nên buồn nữa đây.

Hạ Nhạc Nghi ngồi trên giường nghĩ ngợi một chút, sau đó đi xuống giường bước chân đầu tiên của cô sau khi tỉnh giấc là theo thói quen cô thường sẽ đi vào nhà vệ sinh, thay một bộ quần áo khác, Hạ Nhạc Nghi đứng dừng lại ở một chỗ, cô nhớ ra là bản thân chẳng có mấy bộ đồ mang đi thế mà cả buổi tối cũng không có ai mà đến.

"Không phải đó chứ, có mấy cái vali vậy mà cũng muốn chơi mình sao?"

"Nếu anh ta không muốn giúp mình chuyển tới thì cứ nói, sao cứ phải bày nhiều trò làm gì?".



Nghĩ ngợi một lúc, cô chẳng thể nào mặt chiếc áo sơ mi mà không mặc quần này đi xuống nhà được, hiện tại cô cũng không có y phục để thay ra. Nghĩ ngợi nữa ngày Hạ Nhạc Nghi lại nhớ ra hôm qua lúc cô lấy y phục của Mạc Hàn Lâm cô có nhìn thấy anh ta có một bộ đồ ngủ, đúng là size không nhỏ, nhưng cô có thể sửa nó lại một chút để mặc cũng được.

Hiện tại thà rằng cô bị người khác nói là lấy đồ mà không xin phép còn hơn mất hết mặt mũi vì cái áo sơ mi rộng thùng thình trên người này.

Nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi lại đi đến cái tủ y phục của Mạc Hàn Lâm cô mở ra, Hạ Nhạc Nghi hốt hoảng nhìn đi nhìn lại cái tủ đồ trước mặt một lần rồi lại một lần nữa, đến khi cô xác nhận là đây là tủ đồ hôm qua của Mạc Hàn Lâm thì cô mới có thể yên tâm, trong này là mấy bộ y phục của Mạc Hàn Lâm, sau đó là đồ của cô, y phục đã được chuyển đến đây khi nào cô cũng không biết.

"Người ta chuyển y phục cũng nhẹ nhàng không gây ra tiếng động gì hay sao?"

"Không phải là bản thân mình ngủ đến không còn biết trời biết đất đó chứ?"

Vậy mà lúc nãy bản thân Hạ Nhạc Nghi cô vẫn còn trách người khác là không gọi mình dậy, sự thật chính là bản thân cô ngủ đến ngốc rồi chẳng còn biết gì nữa đấy chứ.

Hạ Nhạc Nghi nhớ lại bản thân cô cái dáng ngủ cũng rất là tùy hứng, có lúc thì như thế này có lúc thì như thế khác, vậy có khi nào người làm ở trong nhà đều thấy hết rồi hay không.

Nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi liền chọn ngẫu nhiên một bộ quần áo thoải mái rồi sau đó là ôm mặt đi vào nhà vệ sinh, hiện tại cô không cần gì nhiều nữa cả bản thân chỉ muốn có ai đó tốt bụng giúp đỡ cho cô, đào sẵn cho cô một cái lỗ tốt nhất là sâu một chút.

Hạ Nhạc Nghi cô muốn ngay tức khắc nhảy xuống cái lỗ đó, nếu không thì có thể tàng hình trước mặt của người khác thì càng tốt.

Hạ Nhạc Nghi loay hoay cả ngày trong nhà vệ sinh thì hiện tại cũng đã ra được khỏi nhà vệ sinh.

Trên người của cô là đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, tay áo dài đến cổ tay, phía dưới còn có chút phồng xòe ra, chân váy dài đến đầu gối, trên cổ áo có điểm xuyến thêm bèo nhún.



Loại váy ngủ công chúa này là của Hạ Nhạc Nhu, ba cô và Hạ Phu Nhân xem ra cũng đã rất tinh ý, tỉ mỉ đến mức làm người khác không khỏi đau lòng. Mặc bộ y phục này vào người làm cho Hạ Nhạc Nghi nhận thức được bản thân mình là đang phải tồn tại vì ai.

Chắc có thể Hạ Phu Nhân là cũng có ngụ ý này nên mới chuyển hầu hết là y phục của Hạ Nhạc Nhu mang đến đây cho cô.

Hạ Nhạc Nghi đi đến bên cánh cửa phòng đang có ý định mở ra thì cô lại nhớ ra là bản thân đang quên cái gì đó. Hạ Nhạc Nghi quay người lại, nhìn thấy chiếc rèm đóng chắc kia mà không khỏi khó chịu, cô khẳng định đây chính là nguyên nhân khiến cho cô ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông rồi cũng không biết mà dậy.

Cô đi đến bên cái rèm cửa sổ hai tay dùng hết sức lực kéo rèm ra, lúc này cô mới nhận ra vì sao ánh nắng chẳng lọt nổi vào căn phòng này, đến cả sức người như cô mà mất hết cả sức lực mới mở ra được thì nắng nào mà có thể vào nổi.

Sau khi mở xong mấy tấm rèm ra ánh sáng dễ dàng trôi tuột vào trong phòng, mọi thứ nở nơi này giống như được chuyển sang một màu sắc khác, sáng rõ mồn một dưới cái ánh nắng vàng của buổi đầu trưa.

Cô lúc này nhìn thấy thứ mà bản thân vừa làm ra rất vừa ý liền quay người đi xuống phòng khách. Tiếng mở tay nắm cửa kêu lên lạch cạch làm cho Hạ Nhạc Nghi không khỏi bất ngờ.

Hôm qua trong lúc ngủ hình như cơ hồ trong lúc mơ màng cô có nghe qua loại âm thanh này, chắc hẳn là do mẹ Mạc mang đồ vào giúp cô nên mới phát ra âm thanh này.

Nghĩ như vậy nên Hạ Nhạc Nghi xem như là đã giải được khuất mắc của bản thân nên không nghĩ ngợi gì nữa mà bước ra khỏi phòng. Lúc này bên cạnh phòng của cô cũng có người đang mở cửa phòng bước ra.

Cô nhớ đến hôm qua mẹ Mạc có nói qua là căn phòng này là phòng sách, để rất nhiều sách luật vào trong đó, toàn bộ đều là sách mà bà sưu tầm được, rất quý hiếm, trên thế giới chẳng còn lại bao nhiêu người có mấy quyển sách quý hiếm đó.

Vậy mà mới sáng sớm đã có người vào căn phòng đó, chắc hẳn là người này rất thích xem sách, nhưng đến khi người trong căn phòng đó bước ra hoàn toàn có thể không cần đoán Hạ Nhạc Nghi liền hốt hoảng với cái suy nghĩ kia của mình.

"Mạc Hàn Lâm cũng là người thích đọc sách luật, cũng có thể là sách khác, nhưng..." Hạ Nhạc Nghi dùng giọng nói nhỏ nhất để nói ra tiếng lòng của bản thân.

"Nhìn thế nào cũng là nhìn không ra Mạc Tổng là người thích đọc sách a." Cô cũng không thể hiểu được một người chuyện xấu gì cũng có thể làm ra như anh ta lại có thể ung dung đến vậy mà ngồi trong phòng toàn là sách luật đó. Anh ta là đang nghiên cứu cách để phản ngược, hay là bản thân anh ta không sợ có một ngày mấy quyển sách đó từ trên đầu rơi xuống đánh trúng anh ta vậy.