Hạ Nhạc Nghi đang căng thẳng đến dây thần kinh cũng sắp đứt đoạn đến nơi thì liền ngay lập tức nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Mạc Hàn Lâm bên cạnh cô liền cảm thấy có chút an ủi.
Nhưng cô vẫn là không nhìn ra được là vì lý do gì mà Mạc Hàn Lâm anh luôn lúc nóng lúc lạnh như vậy, rõ ràng cái miệng kia có thể nói ra rất nhiều câu nói ngọt ngào dịu dàng với người khác, nhưng kiểu gì chỉ lại chỉ thích nói ra mấy câu chanh chua khác.
Chỉ mải mê nghĩ ngợi về câu nói kia của Mạc Hàn Lâm khiến cho Hạ Nhạc Nghi quên đi mất là bản thân cô là đang được chở vào càng đi càng sâu vào trong rồi. Lúc này cô nhìn ra phía ngoài của cửa sổ kính của xe ô tô của Mạc Hàn Lâm.
Cô nhận ra là hoa viên này của Mạc Hàn Lâm thật sự rất đẹp, không chán như những gì cô nhìn thấy ở phía bên ngoài cổng chỉ có cây và cây.
Cô nhìn ra ở phía bên trái còn có một vườn hoa hồng nhỏ, ở thành phố này có rất nhiều người nhà có tiền có thế khác thường rất thích hoa hồng màu xanh navy vì hiện tại mà nói thì loại hoa hồng màu xanh đó rất có giá trị.
Cho nên để cho người khác nhìn thấy đẳng cấp của bản thân thì mọi người đều chỉ thích hoa hồng màu xanh navy ấy. Nhưng đối với cô mỗi một loại hoa hồng màu sắc khác nhau nó đều mang một ý nghĩa và một sắc đẹp khác nhau, ví như cô rất thích hoa hồng đỏ, vì nó tượng trưng cho tình yêu trường tồn vĩnh hằng vĩnh cửu.
Cô không biết là Mạc Hàn Lâm là cũng thích loại hoa hồng này. Ở Thành Phố Thanh Long này chắc hẳn chỉ còn sót lại một mình Mạc Hàn Lâm anh là trồng giống hoa hồng màu đỏ này thôi nhỉ.
Cô nghĩ như vậy liền không khỏi nhìn qua Mạc Hàn Lâm một cái, Mạc Hàn Lâm lúc nãy là đang an an tĩnh tĩnh lái xe. Hạ Nhạc Nghi cô lại có thể nói là chỉ thích dáng vẻ này của anh ta mà thôi, chỉ cần anh ta không mở miệng nói chuyện thì khi đó cô lại thấy anh ta rất đẹp trai, rất có khí phách.
Cô cũng chỉ mong anh ta suốt đời này ở trước mặt cô thì có thể như vậy mà an an tĩnh tĩnh, đừng nói một câu nào cả.
Hạ Nhạc Nghi chỉ vì mãi trầm luân trong suy nghĩ của bản thân mà đến khi cô quay lại nhìn về phía trước thì đã thấy một Mạc gia tráng lệ đang dần dần xuấy hiện ở trước mặt cô.
Nơi này trước mặt cô là đang xuất hiện một lâu đài trong mơ của bao nhiêu cô gái trong thành phố Thanh Long này. Căn biệt thự trước mặt cô thu hút Hạ Nhạc Nghi cô bởi vẻ đẹp cổ kính đến lạ thường của nó.
Rõ ràng là cô có thể nhìn ra được từ chất liệu loại sơn tường láng bóng, cho đến màu trắng toàn bộ của từng loại điêu khắc trên tường và trên những cây cột kia có thể nhìn ra đây đều là sản phẩm công nghệ của thời đại hiện nay.
Nhưng vì sao chủ nhân của căn biệt thự xa hoa này lại không xây nó theo phong cách hiện đại mà lại xây nói theo phong cách cổ kính lại còn mang hơi thở của những năm thập niên cũ.
Ngôi nhà này nếu nhận xét từ cách trang trí điêu khắc từ bên ngoài thì có thể người khác sẽ lầm tưởng là nơi này ít nhất có niên đại lên đến một hai trăm năm cũng không phải là chuyện gì lạ thường.
Hạ Nhạc Nghi ngơ ngác trước vẻ đẹp nguy nga tráng lệ của công trình kiến trúc trước mặt, phía trước của căn biệt thự còn có thêm cả một cái đài phun nước to gần giống như cái mà cô thường hay nhìn thấy ở ngoài trung tâm của thành phố vậy.
Nơi này từ thiết kế cho đến kích thước đều rất giống một cái khách sạn năm sao cỡ lớn, nhưng cô cũng không nghĩ là trong Thành phố Thanh Long này có ai dám bỏ đầu tư xây một cái khách sạn chỉ cần bước lại gần thôi liền nghe được mùi tiền nồng nặc nác.
Hạ Nhạc Nghi không biết là từ khi nào Mạc Hàn Lâm đã đứng bên cạnh của cô. Anh ta trên tay còn cầm rất nhiều quà cáp túi lớn túi nhỏ cầm hết cả một cánh tay, tay phải còn đang nắm lấy tay nắm cửa xe ô tô mà mở ra cho Hạ Nhạc Nghi cô. Cô liền nghĩ bản thân có phải là nhìn nhầm rồi hay không, nhưng lúc này bất ngờ người bên cạnh của cô lên tiếng.
"Còn không xuống xe, em là muốn tôi bế em xuống sao?" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi ngơ ngác nhìn mình mà không lên tiếng cũng không có ý định xuống xe liền trong đầu nảy lên ý định xấu xa mà trêu chọc cô.
"Không cần, không cần tôi xuống ngay!" Hạ Nhạc Nghi nghe xong câu nói đó liền sợ hãi nhanh liền từ chối rồi bỏ chân xuống nền đất được lắp những miếng gạch hoa văn đồng điệu với nhau, làm cho cô có cảm giác như bản thân là đang đi trên nền đất của khuôn viên nào đó trong nhà chứ không nghĩ là nó được lát ở phía ngoài sân như thế này.
Hạ Nhạc Nghi đi xuống xe cùng với Mạc Hàn lâm. Mạc Hàn Lâm sau khi cô bước xuống xe an toàn liền đóng cửa xe lại, đi thêm vài bước liền nhìn thấy một người mặc âu phục cúi đầu chào Mạc Hàn Lâm. Anh ta liền ném cái chìa khóa xe cho người đó.
Mạc Hàn Lâm tay không liền đút hẳn vào túi quần tây đen của mình. Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy anh ta làm một loạt hành động kia liền nghĩ qua loại hành động này chắc hẳn là không phải chỉ đơn thuần là ra oai với cô mà là bình thường anh ta vẫn luôn là như vậy.
Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi ở phía sau chỉ đi sau lưng anh liền chỉ nhìn cô mà lắc đầu cười.
Bên trong phòng khách lúc này là đang có hai người trưởng bối trong nhà đang chờ đợi cô dâu mới đến nơi này.
Hạ Nhạc Nghi đi ở phía sau lưng của Mạc Hàn Lâm quan sát một vòng quanh nơi này, cô bị vẻ đẹp của căn phòng này hoàn toàn thu hút, đôi mắt của Hạ Nhạc Nghi không ngừng mở to để có thể nhìn rõ ràng từng thứ một trong ngôi nhà này.
Ở phía trong này không có một màu trắng nào như ở phía tường ngoài kia, thay vào đó là tường nhà được lấp đầy bởi giấy dán tường màu vàng nhạt không quá chói lóa nhưng sang trọng.
Bên trong phòng khách đồ trang trí chủ yếu là những vật dụng có liên quan đến thời gian cổ xưa, có vẻ như chủ nhân của căn nhà này thực sự rất thích phong cách phục cổ. Mấy bình hoa lớn nhỏ trong nhà chỉ cần nhìn sơ qua cô cũng nhìn ra được là nó quý đến mức nào. Ở chính giữa căn nhà là một bộ bàn ghế được lót bởi một màu xanh dương đậm.
Ở trên ghế sô pha của căn biệt thự này hoàn toàn không giống với nhà của cô, thay vì Lưu Lệnh Nhã phải trải thảm nhung lên mặt ghế thì phu nhân của căn nhà này lại sở hữu cho bản thân một bộ ghế được phủ nhung hẳn cả một bộ ghế, đến chiếc thảm ở dưới chân cô hiện tại cũng được làm bằng nhung đắt tiền.
Hạ Nhạc Nghi mải mê nhìn thiết kế của căn nhà mà cô quên mất phía trước vẫn còn có người.
Mạc Hàn Lâm đang đi bỗng nhiên đứng lại làm cho Hạ Nhạc Nghi không phản ứng kịp liền đụng trúng anh.
"A!" Hạ Nhạc Nghi cố gắng làm cho âm thanh của bản thân nhỏ một chút, nhưng vẫn là vì đụng vào tấm lưng cứng như đá của Mạc Hàn Lâm mà làm cho trán cô đau muốn chết liền phát ra âm thanh trong miệng.
"Ba, mẹ!" Mạc Hàn Lâm không để ý phía sau có người chưa nói năng gì liền ngay lập tức dừng lại. Người ở phía sau lưng anh cả ngày hôm nay cũng không phải mới đụng vào người của anh một lần, lực hút của đầu cô ấy với cơ thể của anh không hiểu thế nào lại có vẻ hợp nhau đến vậy, cứ hễ không để ý một chút lại đụng trúng phải người của anh.
"Con là..." Hạ Nhạc Nghi nghe thấy âm thanh của Mạc Hàn Lâm liền nhớ ra bản thân là đang ở trong nhà của Mạc gia.
Lúc này cô đi từ phía sau lưng của Mạc Hàn Lâm ra ngoài. Lần đầu nhìn thấy Mạc Phu Nhân cô liền nghĩ ra được vì sau khi nảy trên xe Mạc Hàn Lâm lại nói [ Bọn họ đều rất thương em, em không cần phải sợ như vậy]
Trước mặt của Hạ Nhạc Nghi cô lúc này là một người phụ nữ có gương mặt rất phúc hậu, ở bà ấy toát ra được vẻ đẹp của những quý bà.
Cô nhìn Mạc Phu Nhân mặc dù trên mặt của bà không hề sử dụng son phấn hay mỹ phẩm dày đặc như Lưu Lệnh Nhã nhưng cũng toát lên một vẻ đẹp quý phái.
Cũng có thể bởi vì bà ấy không sử dụng nhiều mỹ phẩm nên là nhìn sau cũng cảm thấy trẻ hơn nhiều so với tuổi tác của bà.
"Lại đây, con là Hạ Nhạc Nhu đúng chứ?" Mạc Phu Nhân nhìn Hạ Nhạc Nghi sau đó là lấy tay của bà ra hiệu cho cô đi lại gần bà.
Ở trước mặt bà là một cô gái với gương mặt nhỏ xinh xắn, đôi mắt to tròn trông rất đáng yêu, gương mặt này có chút không giống như bà luôn tưởng tượng trong suốt mấy ngày vừa qua.
Bà luôn nghĩ Hạ Nhạc Nhu phải là một cô gái có ánh mắt tinh tường sau đó là gương mặt toát ra vẻ đẹp của một cô gái trưởng thành có thể gánh vác gia đình như những gì mà Lưu Lệnh Nhã đã nói trước đó.
Nhưng so với những gì mà bà nghĩ, thì Hạ Nhạc Nhu trước mặt của bà hiện tại lại rất vừa ý của bà. Bà luôn mong ước có một cô con gái trong vừa đáng yêu vừa lanh lợi giống như Hạ Nhạc Nhu trước mặt vậy.
Hôm nay cũng xem như là ông trời cuối cùng cũng cho bà được toại nguyện rồi. Thằng con trai cứng đầu kia cuối cùng cũng chịu lấy vợ, bà cuối cùng cũng có được một đứa con gái như ý muốn.
"Dạ vâng ạ!" Hạ Nhạc Nghi sau khi đến ba chữ Hạ Nhạc Nhu cô liền nhớ ra bản thân là đang dùng danh phận của Hạ Nhạc Nhu vào căn nhà này. Cô là đang giúp chị gái cùng cha khác mẹ đi gã thay cho người ta.
Suy cho cùng mấy suy nghĩ của cô cũng nên chín chắn đứng đắn một chút, không được làm mất mặt của Hạ Nhạc Nhu, đến khi chị ấy quay lại rồi, nhìn thấy cô như thế này thì cũng không trách được cô.
"Đừng sợ lại đây!" Mạc Phu Nhân nhìn thấy cô thay đổi sắc mặt có chút lo sợ, bà nghĩ là cô vì mới đến đây lần đầu tiên có thể là do vẫn chưa quen với mọi người ở nơi này nên có chút ngại ngùng cũng là chuyện nên có, nên liền dùng giọng nói dịu dàng như đang dỗ con nít nói chuyện với cô.
"Con..." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy cánh tay của Mạc Phu Nhân là đang chỉ vào nơi bên cạnh của bà còn một chỗ trống bảo cô ngồi xuống. Cô có chút bối rồi không biết là nên làm thế nào, bởi trước kia ở nhà cô toàn là ngồi riêng biệt với trưởng bối.