Vốn dĩ trước kia từ nhỏ cô đã luôn phải sống cùng mẹ trong căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô nông thôn xa xôi ấy. Nơi đó quả thực là vắng người đến đáng sợ, nhiều người nhất ở nơi đó mà cô từng bước qua chính là trường học nhỏ ở nơi đó. Nhiều nhất chỉ là ba lớp, một lớp học còn chưa đến ba mươi học sinh.
Có thể là do bản thân cô từ nhỏ đã trải qua cuộc sống an an tĩnh tĩnh là như vậy rồi, cho nên khi Hạ Phong ông ấy mang cô đến nơi này, mấy căn nhà to lớn cao chọc trời kia làm cô thoáng chút sợ hãi.
Người qua người lại từ cửa sổ xe hơi nhìn ra mỗi lúc càng đông hơn. Khiến cho một đứa nhỏ như cô lúc cảm giác sự xa lạ này chiếm hữu cả đầu óc và thân thể.
Cô còn nhớ cả một đoạn đường dài hôm đó cô chỉ dám ngồi co rút vào người của Hạ Phong mà không dám nhìn ra ngoài nữa.
Lưu Lệnh Nhã vốn dĩ là biết cô sợ cái gì, bà ấy bài mưu tính kế, một lần trong lúc dắt Hạ Nhạc Nhu ra ngoài liền mang thêm cô theo, sau đó là tìm cách để cô một mình đứng ở ngã tư đường.
Một mình cô đứng đó, tiếng xe cộ bóp kèn inh ỏi, tiếng người qua người lại la hét gì đó.
Hạ Nhạc Nghi cô lúc ấy chỉ mới chín tuổi, cái gì cũng không biết, đến cả đường đi thế nào cũng không biết. Cô sợ đến mức tim đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài, may là ngay lúc cô muốn buông xuôi bản thân nhất thì Hạ nhạc Nhu đã tìm ra cô.
Sau sự cố ngày hôm đó Hạ Nhạc Nhu đã dành cả mấy tháng trời chỉ để đưa cô ra ngoài làm quen với khung cảnh bên ngoài, nhưng chỉ là trẻ con tìm cớ trốn đi chơi nên thời gian chẳng được bao lâu thì cô lại phải về nhà.
Sau lần đó Hạ Phong chỉ nói vài câu nhắc nhở, Lưu Lệnh Nhã bà ấy cũng tỏ vẻ như hối lỗi rồi nên ông ấy cũng chẳng nói gì thêm nữa.
Bản thân cô cũng chỉ nghĩ có thể là do bản thân cô là người mới đến nơi này cho nên cần thời gian dài hơn để thích nghi mà thôi, cũng chẳng nghĩ đến vì sự việc lần đó mà lại khiến bản thân phải uống thuốc để áp chế.
Nghĩ ngợi một lúc thì điện thoại của cô không biết là đã vang chuông từ lúc nào, đến chú Dương trên xe cũng không nhịn được mà nhắc nhở cô một chút.
Chú Dương: "Tiểu Thư...cô có điện thoại!"
Hạ Nhạc Nghi lúc này mới nhìn đến điện thoại trên tay của cô không biết là vang lên từ khi nào, đến khi cô cầm lên xem thì trên màn hình chính đã hiện lên đến mười cuộc gọi nhỡ rồi.
Hạ Nhạc Nghi hốt hoảng, không biết là bản thân cô đã suy nghĩ bao lâu mà lại để điện thoại reo thế này mà cũng chẳng hay biết. Lại nghĩ đến chú Dương ở trước mặt chắc hẳn là chú ấy đã phải chịu đựng lâu lắm rồi mới tiếng nhắc cô như vậy.
"Alo?" Hạ Nhạc Nghi gọi lại cho số điện thoại quen thuộc đó, cô vừa mới bật máy lên thì đầu dây bên kia không biết là gấp gáp cái gì mà lại nói lớn tiếng đến như thế, làm cho người khác nghe được không biết còn nghĩ là Hạ Nhạc Nghi cô xảy ra chuyện gì đó rồi cũng nên.
"Hạ Nhạc Nghi chết tiệt, cậu đang ở đâu vậy, có biết là tớ lo cho cậu chết rồi không?" Lâm Tuyến Tú giọng nói gấp gáp, nghe được giọng nói của Hạ Nhạc Nghi thì liền đứng dậy đến cả cái bánh đang cầm trên tay rơi xuống sàn ký túc xá cũng không màng tới nữa.
"Không phải là cậu vẫn còn nói chuyện được với tớ hay sao? Vẫn chưa chết⁓" Hạ Nhạc Nghi nghe được câu nói làm quá kia của Lâm Tuyến Tú thì lại cảm thấy buồn cười.
"Hạ Nhạc Nghi vong ơn bội nghĩa!" Lâm Tuyến Tú nói xong câu này thì sự lo lắng trong lòng cũng bớt đi được vài phần.
"Được rồi, cậu gọi tớ nhiều cuộc tới như vậy, là có chuyện gì rồi sao?"
"Ở trường kiểm tra lý luận rồi sao, hửm?" Hạ Nhạc Nghi cũng chẳng muốn dây dưa cãi nhau với Lâm Tuyến Tú liền hỏi vào chủ đề chính.
Chỉ bởi ngoài mấy việc kiểu này ra thì cô cũng không nghĩ là có lý do nào khác khiến Lâm Tuyến Tú gọi cô nhiều cuộc tới vậy.
"Không có, chỉ là cả buổi sáng cũng không thấy cậu quay lại...tớ còn đang lo..." Lâm tuyến Tú lo lắng đến cả giọng nói lúc nói ra câu nói này cũng rung lên, đến cả âm thanh điện thoại cũng không giấu được cảm xúc lo sợ của cô.
"Tớ không sao...bọn họ không ăn thịt tớ được." Chí ít ra lúc này Hạ Nhạc Nghi cô vẫn còn chút giá trị lợi dụng đối với bọn họ, làm thế nào mà bọn họ làm gì có hại cho cô được.
Càng nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi cô càng cảm thấy không khỏi đau lòng, mặc dù bọn họ từ lâu cũng chẳng đối xử tốt gì đối với cô, nhưng cô vẫn cho rằng bọn họ và cô là người nhà, nhưng bắt đầu từ hôm qua cô đã biến thành công cụ trao đổi của bọn họ rồi.
"Ừm cậu không sao là tốt rồi." Lâm Tuyến Tú gióng nói cũng đã tốt hơn lúc đầu, xem ra Hạ Nhạc Nghi cô bạn này của cô cũng vẫn còn sống rất tốt.
"Cậu đang ở đâu? Về đây chưa?"
"Sợ là tớ sẽ nghĩ một thời gian..." Nghĩ đến câu hỏi kia của Lâm Tuyến Tú khiến cho Hạ Nhạc Nghi cô chỉ muốn nhanh chóng quay về ký túc xá ngay, cô chán nản cái cảm giác quay về cái nơi tối tăm đó rồi, nhưng cô lại chẳng thể có cách nào làm theo ý muốn của bản thân được nữa.
"Sao lại vậy?"
"Chuyện gia đình thôi, khi nào có thời gian sẽ nói với cậu."
"Ừm..."
"Cậu hiện tại chắc là giờ này thì học xong rồi?"
"Ừm..tớ đang ở ký túc xá."
"Nhớ cậu chết đi được⁓"
"Được rồi, tớ ra quán cafe gần trường cậu ra đây đi."
"Thật sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Tớ xuống ngay!" Lâm Tuyến Tú vừa nghe được câu nói trước đó của Hạ Nhạc Nghi xong liền vui vẻ đáp lại một câu.
Sau khi tắt máy liền nhanh chân thay y phục, thời gian đợi thang máy cũng không phải là quá lâu, chỉ tiêu hao năm phút thì Lâm Tuyến Tú đã có thể đi vào trong tháng máy. ‘ting’ tiếng chuông của thang máy vang lên. Lâm Tuyến Tú chạy ngay ra quán cafe gần cổng trường đại học.
Nơi này cô cùng Hạ Nhạc Nghi rất thường xuyên lui tới, bởi thức ăn trong canteen trường không phải lúc nào cũng hợp khẩu vị của bọn cô. Mấy món tây trong canteen ngày càng nhiều hơn, mà những món quen thuộc trong nước cũng bởi vì như vậy mà bớt đi không ít.
Có khi không còn nhiều thời gian cho việc ăn uống thì Hạ Nhạc Nghi cùng cô miễn cưỡng ăn ở canteen trường, còn như những ngày có nhiều thời gian thế này hai người bọn cô cùng nhau tản bộ từ ký túc xá ra đây để thưởng thức bữa trưa mang đậm chất món ăn văn hóa.
Lâm Tuyến Tú bước vào một cái quán cafe lớn. Quán cafe này được đặt đối diện phía bên kia trường, từ trường học của cô để đi qua bên kia thì chỉ mất chưa đầy năm phút.
Quán cafe được trang trí theo phong cách hiện đại, cao lớn với hẳn bốn tầng lầu. Thường thì cô và Hạ Nhạc Nghi sẽ ngồi ở tầng một, bởi Hạ Nhạc Nghi hay nói nếu nhìn lâu ở ngoài đường, xe cộ qua qua lại lại sẽ khiến cho Hạ Nhạc Nghi đau đầu chóng mặt, cho nên bọn họ chỉ có thể ngồi ở một gốc tầng một. Nơi này thường khuất cửa sổ, chẳng nhìn được phía ngoài chỉ có thể nhìn thấy được trang trí của cửa tiệm mà thôi.
Hạ Nhạc Nghi vì chờ đợi khá lâu nên cứ hễ một lúc là quay lưng lại tìm kiếm Lâm Tuyến Tú một lần, lần này vừa đúng lúc cô quay lưng lại thì nhìn thấy ngay Lâm Tuyến Tú là đang đứng ở bên ngoài kia.
"Tớ ở bên này!" Hạ Nhạc Nghi giơ tay lên ra hiệu cho Lâm Tuyến Tú nhìn thấy mình.
"Tớ nhìn thấy rồi!" Lâm Tuyến Tú nở một nụ cười nhìn Hạ Nhạc Nghi, sau đó liền chạy nhanh đến ngồi xuống phía đối diện.
"Cậu gọi nước chưa?" Lâm Tuyến Tú hỏi Hạ Nhạc Nghi.
"Tớ vẫn chưa gọi, tớ đợi cậu ra rồi gọi cùng."
"Ây da, cảm ơn nha⁓"
"Phục vụ!"
Sau một thời gian thì lúc này nước uống của hai người cũng đã lên tới, Hạ Nhạc Nghi trầm ngâm một lúc thì bỗng bên tai nghe thấy tiếng nói cơ hồ như có người đang gọi cô.
"Tiểu Nhạc...Tiểu Nhạc...Hạ Nhạc nghi!"
"Hả, cậu gọi tớ sao?" Hạ Nhạc Nghi như thể lúc này vừa được người khác kéo về từ cõi mộng nào đó.
"Cậu ngốc rồi hả?" Cô lo lắng hỏi cô bạn cùng bàn.
"Cậu bị gì vậy?" Lâm Tuyến Tú nhìn sắc mặt của Hạ Nhạc Nghi thì liền đoán chắc là cô đang có gì đó muốn giấu mình, nhưng hiện tại cô vẫn chưa nghĩ ra được là Hạ Nhạc Nghi hôm nay là bị cái gì, sắc mặt kém tới như vậy, nói chuyện lại có chút không được vui, nhất định là hôm qua khi về nhà đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
"Tớ thì bị cái gì được." Hạ Nhạc Nghi chẳng nghĩ gì nhiều, vốn dĩ lúc ban đầu cô cũng không có ý định nói điều gì đó với Lâm Tuyến Tú.
Dẫu sao câu chuyện bỏ trốn kia của Hạ Nhạc Nhu chẳng có mấy gì vẻ vang, để chuyện này truyền ra ngoài rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chị ấy, lại còn không biết chừng khi nhà họ Mạc kia biết được sẽ chê cười nhà của cô như thế nào.
Công ty của ba cô Hạ Phong ông ấy vẫn là còn phải dựa vào quan hệ rộng mà phấn đấu, nếu vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà làm tổn hại, thì cô có mười cái mạng cũng không trả lại được.