Căn biệt thự to lớn xa hoa lộng lẫy, đây là những ngôn từ mà người khác hay dùng để tâng bốc ngôi nhà có thể chất chứa đến gần trăm người của Mạc Hàn Lâm. Anh ngồi trong căn phòng ngủ phụ của căn biệt thự của Mạc Gia, nơi này là nơi vợ anh vẫn hay nằm cạnh anh mà yên giấc.
Hạ Nhạc Nghi được đi học thì vui vẻ như được thả tự do, còn anh cô đi học rồi thì lại không ngừng hối tiếc nhưng anh lại có thể làm gì được đây ngoài việc chờ đợi đến tối.
Lúc này bên cạnh tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Mạc Hàn Lâm thừa biết được là ai đang gọi tới. Việc phóng hỏa lúc nãy không thành, hiện tại lại còn gọi cho anh?
Cô ta là đang muốn giở trò gì?
Mạc Hàn Lâm chau mài không muốn bắt điện thoại của cô ta, nhưng sau mấy hồi chuông vang lên, trong bầu không khí lạnh lẽo tối tăm của căn phòng vốn đã không có hơi ấm và bóng dáng của người con gái mà anh yêu thương, giờ lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Hồi chuông rốt cuộc cũng đã dứt, cứ ngỡ như vậy thì cô ta đã chịu kết thúc mà buông tha cho sức chịu đựng này của anh, nhưng chuyện lại chẳng thể dễ dàng như anh nghĩ.
Một tiếng *Ting* vang lên, lại một tin nhắn tới. Mạc Hàn Lâm nằm trên giường lười nhác cầm lên chiếc điện thoại bên cạnh lên xem qua.
Anh nhíu mày chặt lại, nhìn thấy kia không đơn thuần là một cuộc hội thoại thông thường mà là đoạn ghi âm. Có thể là do sự hiểu biết của anh về cô ta đúng là quá nhiều cho nên khi cô ta chỉ gửi một tin nhắn theo kiểu này thì nhất định là có chuyện.
Mạc Hàn Lâm không nghĩ nhiều nữa mà bấm nút nghe, âm thanh bên trong lúc này có chút ồn ào nhưng sau đó thì im lặng đến lạ thường. Mạc Hàn Lâm nhíu chặt mày lắng nghe, sau mấy tiếng xì xì xào xào là đến tiếng nói quen thuộc của một ai đó.
"Đừng động vào tôi...thả tôi ra! A a a...cứu em, cứu em..!" Gương mặt của Mạc Hàn Lâm lúc này đanh lại, gần như tối đen.
Gương mặt của anh lúc này được đặt trong bóng tối của căn phòng chỉ có chút ánh sáng mờ mịt của từ sau phía màn cửa sổ kia lại càng khó nhìn thấy hơn. Mạc Hàn Lâm hiện tại là đang hoàn toàn bị lửa giận nuốt chửng, anh không chần chừ mà gọi cho cô ta.
" Hạ Nhạc Nghi ở đâu?" Mạc Hàn Lâm cố gắng giữ bình tỉnh hỏi qua cô ta.
Lúc ban đầu là do anh quá sơ suất, vì lý do gì mà lại an tâm để cho Hạ Nhạc Nghi một mình đi vào trường học, bởi vì lý do gì mà lại an tâm để Hạ Nhạc Nghi rời xa anh.
Mạc Hàn Lâm hiện tại chỉ có thể trách rằng bản thân đã quá xem thường người khác, mà lại khiến cho Hạ Nhạc Nghi lại một lần nữa phải chịu ủy khuất, tất cả là lỗi của anh.
"Cô ta có vẻ quan trọng đối với anh nhỉ?" Cô gái bên kia giọng nói đầy vẻ mỉa mai chưa từng có qua trước đây.
Cô ta không phải là đang mỉa mai cô gái đó hay là đang mỉa mai Mạc Hàn Lâm, cũng không phải là đang mỉa mai ai, mà chính là cô ta đang muốn mỉa mai chính bản thân mình. Tình cảm cô dành cho anh đúng là rất lớn, còn lớn hơn cả mặt biển trước mặt cô lúc này, nhưng Mạc Hàn Lâm anh thì sao?
Anh vì một đứa con gái chỉ vừa quen biết vài tháng mà hiện tại hung dữ với cô, là do cô quá sa đọa nên mờ mịt không nhìn ra tình cảm của anh đã sớm thay đổi, hay là do cô đã quá xem thường cô gái kia vậy? Càng nghĩ đến cô gái kia, cô ta lại muốn thật sự làm cho cô gái kia biến mất.
"Tôi hỏi em ấy đang ở đâu?" Giọng Mạc Hàn Lâm tức giận gần như gầm lên, quát cô ta.
"Anh đã lâu rồi không đến chỗ em nhỉ? Đến đây đi, em nhớ anh rồi..." Giọng của cô gái đầu dây bên kia vẫn ngọt ngào như vậy mà nói chuyện với Mạc Hàn Lâm.
Cô ta gần như không nghe Mạc Hàn Lâm nói ra những gì, cô là cố tình không muốn suy nghĩ đến thái độ hiện tại của anh. Cô ta chỉ muốn nghĩ đến là do anh hiện tại nóng giận nhất thời, sau khi gặp cô ta thì lại sẽ không như vậy nữa.
Mạc Hàn Lâm trong mắt cô ta sẽ không bao giờ hồ đồ đến mức bỏ rơi một người như cô ta mà lại đi yêu thương một đứa không có gì trong tay lại còn nói dối như Hạ Nhạc Nghi kia.
"Cô tốt nhất là nên nói với mấy thằng thuộc hạ dơ bẩn của cô không nên động vào em ấy, nếu không thì đừng có trách tôi vì sao trở mặt với cô!"
Mạc Hàn Lâm tức giận thật sự anh gằng giọng nói từng câu từng chữ, mỗi tiếng như là đang cố gắng dùng lời nói sắc bén như dao mà cứa vào da thịt của người đang nghe điện thoại.
"Có cần em gọi người đến đón anh không?" Cô ta là đang như thể không nghe lọt tai mấy lời nói của Mạc Hàn Lâm mà tiếp tục dùng giọng điệu câu dẫn người khác nói chuyện với anh.
"Không cần, tôi tự mình đến đó!" Mạc Hàn Lâm nói với cô ta, không đợi cô ta nói thêm liền tắt máy.
"Được thôi, em đợi anh!" Mặc dù điện thoại ở đầu dây bên kia đã tắt mất, nhưng cô ta vẫn xem như là anh vẫn còn ở đó chờ đợi lời nói của cô ta, bỗng dưng nhếch miệng cười, rồi nói tiếp.
Mạc Hàn Lâm như điên tiết lên, anh hiện tại chỉ hận là không thể ngay lập tức nhìn thấy cô ta trước mắt, nếu không thì anh sẽ không màn đến thứ mà anh đang cần ở cô ta mà giết chết cô ta.
Cơn phát tiết quá lớn còn kèm theo đó là nỗi lo lắng tột cùng cho Hạ Nhạc Nghi, mặt của Mạc Hàn Lâm hiện tại đã đen hẳn lại, mấy sợi gân xanh dần xuất hiện rõ ràng trên cổ. Người nhà anh hiện tại không còn ai ở nhà, người làm chỉ cần nhìn nét mặt này của Mạc Hàn Lâm thì lại chẳng dám hỏi nhiều mà mở cửa cho anh.
Tên Phiên chạy xe nhanh đến, dừng gấp trước mặt của Mạc Hàn Lâm. Mạc Hàn Lâm mở cửa sau tự mình đi vào, sau đó đóng sập cửa lại. Tên Phiên không cần hỏi cũng biết là đã xảy ra việc gì, có liên quan đến ai.
Còn có ai có thể khiến tâm tình của Mạc Hàn Lâm trở nên lo lắng đến như vậy, còn không phải là vì chị dâu của hắn, vợ của anh hay sao?
Mạc Hàn Lâm khi ngồi vào xe thì liền cởi văng cái áo khoác của bộ âu phục vứt sang một bên, sau đó là đến cà vạt, tiếp đến là hai cúc áo ở phía trên cũng bị gỡ nốt. Mạc Hàn Lâm không ngừng vì tức giận mà thở hổn hển, thả ra mấy hơi thở lạnh lẽo.
Tên Phiên gần như trong xe không mở máy lạnh, nhưng lại có thể cảm nhận được cái lạnh đến từ người ở phía sau mà rùng mình.
Hắn trước giờ đi theo Mạc Hàn Lâm không ít, mấy chuyện lớn nhỏ khác nhau. Nhưng chưa bao giờ hắn nhìn thấy anh giận đến vậy. Có thể là vì người bị mang đi kia là Hạ Nhạc Nghi, nên mới có năng lực khiến cho Mạc Hàn Lâm phút chốc thay đổi tâm tính.
Rất nhanh sau đó tiếng thắng xe ở phía bên ngoài khiến cho những người có mặt tại đây nghe đến chói tai. Mạc Hàn Lâm tức giận bước xuống xe đi thẳng tới, nhưng vừa được đến cửa đã bị mấy tên thuộc hạ của cô ta chặn lại.
Mạc Hàn Lâm trừng mắt nhìn bọn họ, mấy tên đó liền sợ hãi mà lùi lại mấy bước, nhưng vẫn là không thể cho anh thế này vào trong.
"Anh Hàn, rất khó cho tụi em...anh Phiên không theo vào được, với cả...súng đó..." Mấy tên canh gác bên ngoài thay nhau nói giọng ngập ngừng.
Mấy tên thủ hạ nhỏ nhoi như tụi hắn thì làm sau mà dám động đến anh, nhưng vì chủ nhân của bọn họ đúng là đã căn dặn như vậy, nên bọn họ không thể nào lại không nghe theo.
"Đến anh Hàn mà mày cũng dám chặn, chán sống rồi hả?" Tên Phiên lớn tiếng quát lại.
"Một mình tao vào đó, mày ở ngoài này đợi tao..." Mạc Hàn Lâm như hiểu ra ý của mấy tên đó nên một tay rút thanh súng ở phía sau lưng, một tay chặn tên Phiên không cho hắn làm càng.
Tốt xấu gì ở bên trong cũng còn có Hạ Nhạc Nghi, nếu ở bên ngoài này đánh nhau kinh động đến bên trong. Hạ Nhạc Nghi bị rơi một sợi tóc thì anh phải làm thế nào đây?
"Như thế này là được rồi chứ gì?" Mạc Hàn Lâm dang hai tay, xoay một vòng cho hắn kiểm tra.
"Dạ!" mấy tên gác cổng cũng chỉ dám nhìn sơ qua. Chỉ cần thanh súng đen kia của Mạc Hàn Lâm ở bên ngoài thì không còn gì quá uy hiếp đến mạng sống của mấy người bên trong, không còn gì đáng sợ nữa.
Mạc Hàn Lâm bước vào bên trong. Tổ chức của cô ta được xây kín đáo, nhìn từ bên ngoài chỉ có thể nghĩ đây vốn dĩ là một nhà máy lớn, nhưng khi có thể được một dịp đi vào sâu bên trong thì người ta mới nhìn thấy được vẻ đáng sợ của máy móc giết người.
Cô ta là lão đại của tổ chức này, nắm trong tay năm phần trăm cổ phần của công ty anh, vị trí đang ngồi cao ngất ngưỡng, việc làm ăn cũng là phát đạt chẳng thua kém anh.