Edit + Beta : Cherry & Rita
Lập tức , Tư Đồ Mặc rốt cuộc không nhịn được , hỏi :” Bạch Bạch , ngươi biết võ công?”
” Võ công ? Không mà….. Mẫu thân nói không được học võ .” Tô Bạch Bạch thoải mái tựa vào trong lồng ngực của Từ Đồ Mặc.
” Khinh ……… công kia của ngươi ? Chính là chạy rất nhanh kia.”
Tô Bạch Bạch cúi đầu , vẻ mặt hơi có chút đắc ý :” Đó là mẫu thân dạy Bạch Bạch cách chạy trốn. Bởi vì khi Bạch Bạch làm cho Nhu tỷ tỷ tức giận , Nhu tỷ tỷ sẽ đánh Bạch Bạch , cho nên Bạch Bạch phải chạy rất nhanh mới không bị đánh.”
Được rồi , Tư Đồ Mặc lại không có ý kiến.
Khinh công tốt như vậy dùng để chạy thoát khi bị đánh …. Đúng là , dường như có chút….. giống chiếc xe của trời ( bạch tỷ chạy nhanh qá mà lại.)
Lâm Y Nguyệt cùng Thanh Trúc chung một con ngựa , nhìn thấy hai người bọn họ rúc vào nhau , tức giận thẳng đầu , một chút cũng không phát hiện mình và Thanh Trúc …. Tư thế như vậy cũng là… đen tối.
Thanh Trúc luôn không có gì miễn dịch , nhất là khi mỹ nữ kia đang trong ngực mình…
Không chịu thua kém , hai lỗ mũi chảy máu.
Cứ như vậy , hai ngày sau bốn người bọn họ tới trận đấu của Đại Hội Võ Lâm.
Tô Bạch Bạch chấn kinh , cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua nhiều người như vậy …. hung thần ác sát kia … Người ?
” Mặc , cái kia , Bạch Bạch tới đây làm gì? vẻ mặt bọn họ , thật là khủng khiếp…”
Tư Đồ Mặc nhìn chung quanh , tất cả mọi người võ công không tồi . Tự nhiên dùng nét mặt hung ác đến áp người khác.
” Bạch Bạch , đừng sợ , có ta ở đây , sẽ không ai làm Bạch Bạch bị thương đâu.” Tư Đồ Mặc đem Bạch Bạch vùi đầu vào lồng ngực mình , không cho nàng nhìn chung quanh.
Lâm Y Nguyệt ở một bên xem, tức muốn chết rồi ! Nàng hung hằng nắm tay áo của Thanh Trúc , vân vê , móng tay dài đem quần áo trở nên nhàu nát.
Thanh Trúc dở khóc dở cười , nâng cánh tay nhẹ nhàng ra khỏi tay áo , ở trong gió đung đưa.
” Lâm cô nương ….” Thanh Trúc lấy hết dũng khí :” Tay áo của ta , ngươi không nên hận. Cho nên , ngươi không cần xuống tay. ”
Lâm Y Nguyệt cười như có lỗi , hướng Tô Bạch Bạch chạy tới.
Bởi vì lần trước Bạch Bạch dùng hộp son chà đạp , con lơn ngửi thấy Lâm Y Nguyệt có mùi son phấn, cái mũi lợn bất mãn giật giật ,” Nói lầm bầm.”
Hoá ra , con lợn như vậy cũng không chào đón Lâm Y Nguyệt.
Tư Đồ Mặc nghĩ trong lòng phỉ báng , hắn không thích ánh mắt Lâm Y Nguỵệt nhìn hắn , không phải không thích , mà là chán ghét đến cực điểm.