Tiểu Bạch, Ở Bên Anh

Tiểu Bạch, Ở Bên Anh - Chương 13: Hội chợ




Tiểu Bạch mấy ngày ở trong nhà buồn chán đến mốc meo. Đến cả Tiểu Mễ vốn dĩ không ưa hoạt động mấy cũng cảm thấy ngột ngạt quá đáng. Cô cùng Tiểu Bạch ở đây đã hơn nửa năm, vậy mà suốt ngày chỉ ở trong nhà, có ra ngoài cũng chỉ quanh đi quẩn lại trong khu vườn rộng thênh nhà Vương Anh.



Ngày thứ 7, thới tiết có vẻ khá tốt. Vương Anh cùng Thiên Nam trở về nhà, khuôn mặt rõ ràng là mệt mỏi, thế nhưng lại xen chút thoải mái. Rốt cuộc thì luận án cũng đã làm xong, chỉ còn chờ được phê duyệt là hai người có thể tốt nghiệp sớm.



Vương Anh cúi mình hôn Tiểu Bạch một cái, sau đó bước vào phòng thay đồ. Thiên Nam thì chẳng những không cần thay, nhìn thấy Tiểu Bạch còn lập tức chạy tới. Hắn chính là đã hạ quyết tâm khiến Tiểu Bạch công nhận sắc đẹp của mình, chưa thành công nhất định chưa trở về nhà mình.



Thiên Nam chìa ra cho Tiểu Bạch mấy tờ rơi, hớn hở hỏi



-“Tiểu Bạch, Tiểu Mễ, ngày mai có muốn cùng anh đi hội chợ hay không?”



Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Thiên Nam, thế nhưng Tiểu Mễ mắt đã sáng rỡ như đèn pha, ra sức gật đầu. Tiểu Bạch có chút không hiểu, thắc mắc.



-“Thiên Nam ca ca. Hội chợ là cái gì?”



Thiên Nam quen biết Tiểu Bạch đã mấy tháng, không còn lạ lẫm với những thắc mắc ngây ngô của cô nữa, hớn hở trả lời.



-“Chính là nơi người ta bán tất cả các thứ thú vị trên đời.”



-“Vậy sao??” Tiểu Bạch lúc này cũng hớn hở theo. Tiểu Mễ nhìn thấy thế, giọng nói có chút mơ màng phấn khích nói thêm



-“Đúng rồi a. Bán rất nhiều thức ăn, rất rất nhiều a.”



-“Vậy có gà nướng chứ?”



-“Bất kể thứ gì cũng đều có hết.”



Tiểu Bạch nghe nói có gà nướng, cả khuôn mặt trở nên vô cùng thích thú. Cô níu lấy tay Thiên Nam.



-“Thiên Nam ca ca. Hôm nay chúng ta đi có được không?”



……………



Lúc Vương Anh thay đồ xong, ra ngoài đã nhìn thấy một Tiểu Bạch đang nũng nĩu rất dễ thương. Hắn nhíu mày một cái, vẻ không hài lòng. Hot boy Thiên Nam cười tươi rói với Tiểu Bạch, lúc này cảm nhận được một cỗ sát khí bên sau truyền tới.



-“Vui nhỉ?”



Giọng Vương Anh vừa lạnh lùng phát ra, Thiên Nam đã trợn tròn mắt, lập tức bắn ra xa chỗ Tiểu Bạch, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội.



-“Ông thay đồ xong rồi sao?”



Vương Anh hừ mũi một cái. Dám cười đùa với nữ nhân của hắn, phải xem lại Thiên Nam có mấy cái mạng đi đã.



Tiểu Bạch không để ý gì đến cái sự ghen của Vương Anh, hớn hở níu lấy cánh tay Vương Anh.



-“Vương Anh ca ca. Muội muốn đi hội chợ.”



2 chân mày Vương Anh nhíu sát vào nhau. Mới thay đồ có một chút đã bị tiêm nhiễm tới mức này rồi sao? Hắn đảo mắt qua chỗ Thiên Nam, lườm một cái đầy sát khí, từ từ tiến lại chỗ hắn, tay bẻ rắc rắc.



Thiên Nam đang ngồi lén lút uống cốc nước, nhìn thấy Vương Anh từ từ lại gần, lập tức đứng dậy. Có mùi nguy hiểm. Hắn ú ớ



-Ớ. Tôi…. Tôi vào phòng đây.



Lời chưa nói hết, người đã chẳng thấy đâu. Vương Anh hừ mũi một cái, sau đó cánh tay lại bị ai đó níu lấy, nũng nịu.



-Vương Anh ca ca. Chúng ta đi nhá. Muội chưa bao giờ được đi hội chợ.



Vương Anh nhìn Tiểu Bạch trưng ra bộ mặt đáng yêu không thể tả, ánh mắt có chút tà mị. Hắn cúi mình hôn Tiểu Bạch một cái, nhẹ nhàng dỗ dành.



-Tiểu Bạch. Ở hội chợ rất bẩn.



-Không sao.



-Ở đó rất nhiều người.




-Cũng tốt. Rất náo nhiệt a.



-Còn nữa. Thức ăn rất không đảm bảo.



-Không đúng. Thiên Nam ca ca nói thức ăn ở đó rất ngon. Huynh ấy còn nói, đi ăn ở hội chợ chỉ thấy độc một chữ thoả mãn thôi.



Vương Anh nhất thời không nghĩ nổi cái gì để nói nữa. Hắn chính là rất ghét những nơi như hội chợ. Có rất nhiều người. Thế nhưng Thiên Nam chẳng hiểu sao lại rất thích. Năm nào có hội chợ cũng phải đi đến mấy ngày.



Thế nhưng bá đạo Vương Anh cũng chỉ là nam nhân mà thôi. Trước chiêu dẫn dụ của Tiểu Bạch, cuối cùng hắn cũng phải đồng ý đi cùng Tiểu Bạch. Tiểu Bạch vui tới mức tối hôm đó vui lòng chiều ý Vương Anh cùng chơi trò kích thích.



Đám đông đối với Vương Anh mà nói, nếu chỉ là đám thanh niên như ở trường hay ở sàn thì cũng chẳng nói làm gì. Thế nhưng đám người gồm cả mấy bà cô xồn xồn nữa thì quả thật là ác mộng. Trước đây lúc hắn mới 12 tuổi, mẹ hắn đã từng dẫn hắn đi hội chợ.



Vương Anh 12 tuổi xinh đẹp hơn người. Vẻ đẹp của hắn lúc đó chính là vẻ đẹp trung tính đầy mê hoặc. Hắn còn nhớ lúc đó mẹ hắn dù giàu có nhưng vẫn rất vui vẻ với những người cùng tuổi nơi đây. Mấy bà bạn cùng nói chuyện với mẹ hắn, nhìn thấy hắn kiềm chế không nổi, xúm lại bẹo má hắn. Vương Anh tối hôm đó về, má đã bị bẹo tới mức sưng vù. Kể từ đó cũng cạch luôn hội chợ, cạch luôn mấy bà xồn xồn kia.



-Vương Anh ca ca.



Tiểu Bạch tối hôm đó nũng nịu bíu lấy cổ Vương Anh, nỉ non bên tai hắn.



-Sao thế Tiểu Bạch?



-Huynh có phải không muốn đi hội chợ?



Vương Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Bạch, nhìn cô một cái như có ý cười.



-Ừ.



-Vậy… vậy chúng ta đừng đi nữa.



Tiểu Bạch nói giọng miễn cưỡng. Vương Anh lại nhíu mày nhìn cô, khó hiểu. Tiểu cô nương này tại sao lại thất thường thế chứ?



-Sao thế? Tiểu Bạch không muốn đi nữa sao?




-Không phải. Nhưng mà Vương Anh ca ca có vẻ không muốn đi. Tiểu Bạch không thích Vương Anh ca ca miễn cưỡng.



Vương Anh lúc này mới cười một cái rõ tươi với Tiểu Bạch. Hoá ra không phải là không muốn đi nữa mà là vì hắn. Tiểu cô nương này sao lại đáng yêu như vậy chứ? Hắn đưa tay ôm xiết lấy Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói.



-Không sao. Chỉ cần Tiểu Bạch thích anh cũng thích.



Sáng hôm sau đó, Tiểu Bạch cùng Tiểu Mễ dậy rất sớm, chuẩn bị rất sớm. Vương Anh lúc đó vẫn còn ngủ nướng chưa chịu dậy. Đúng 9 h sáng, cả bọn cuối cùng cũng đã sẵn sàng để tới hội chợ. Tiểu Bạch phấn khích tới mức cười nói không ngớt, Tiểu Mễ trên môi cũng luôn ẩn hiện nụ cười. Vương Anh ôn nhu nhìn Tiểu Bạch, còn Thiên Nam thì lái xe.



Tới nơi cũng vừa đúng 9h15 phút, Thiên Nam vừa đỗ xe, Trước mắt Tiểu Bạch đã hiện ra một cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp.



Hội chợ nho nhỏ được quay tròn bằng những tấm bạt, thế nhưng có đủ thứ trên đời. Ở chỗ trong xe, Tiểu Bạch vẫn có thể nhìn ra được một góc có gánh xiếc đang làm xiếc mui vui cho khán giả. Ở một góc khác lại có một khu ẩm thực đủ thứ thức ăn trên đời. Có thể nói nơi này giống như một khu chợ nhỏ nhưng lại vô cùng đầy đủ.



Tiểu Bạch vui mừng mở cửa xe, kéo theo Vương Anh lao ra ngoài tận hưởng. Cả Thiên Nam vừa rút chìa khoá xe cũng lập tức cùng Tiểu Mễ chạy theo 2 người.



-Vương Anh ca ca. Chúng ta ăn cái này nhé.



Tiểu Bạch khuôn mặt tươi như hoa, chỉ vào một xe hàng bán xúc xích nướng thơm phức. Vương Anh nhìn đống xúc xích mà có chút ghê ghê. Cái thứ này hắn từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ thử qua. Nhìn rất không đảm bảo a.



Tiểu Bạch mặc kệ vẻ mặt của Vương Anh, chạy ào vào quầy bán xúc xích cùng Thiên Nam và Tiểu Mễ. Vương Anh vừa nhìn thấy Tiểu Bạch cầm cây xúc xích lên đã lạnh lùng lên tiếng.



-Tiểu Bạch. Bỏ xuống.



Tiểu Bạch đang lúc hưng phấn, nghe thấy Vương Anh ra lệnh, khuôn mặt lập tức mếu máo.



-Vương Anh ca ca.



-Bỏ xuống đi. Mất vệ sinh quá.



Tiểu Bạch hiền lành, làm sao có gan dám chống đối Vương Anh? Thế nhưng thức ăn vẫn là có sức cuốn hút mãnh liệt. Cô quay sang Thiên Nam đang gặm dở cây xúc xích, khuôn mặt đầy khẩn cầu.




Thiên Nam nuốt nước bọt đánh ực một cái. Tên này đúng là đáng đánh quá mà. Đi hội chợ chỉ có một hạnh phúc duy nhất là được ăn rất nhiều món ngon thôi. Bị hắn cấm như thế, Tiểu Bạch chỉ được nhìn mà không được ăn, ác mộng quá đi chứ.



-Vương Anh. Ông cứ để cô bé ăn. Có gì tôi chịu trách nhiệm.



Vương Anh vẫn độc một chữ lạnh lùng, hừ một cái. Thế nhưng nhìn mắt Tiểu Bạch ngân ngấn nước, hắn vẫn là không chịu được. Tiểu Bạch thích nhất là ăn. Vậy mà hắn lại cấm.



Vương Anh thở dài một cái. Thôi đành vậy. Cùng lắm là hắn không ăn gì hết, để lỡ như Tiểu Bạch có đau bụng còn vác cô mà chạy kịp.



Tiểu Bạch được sự cho phép của Vương Anh, khuôn mặt lập tức lại vui vẻ, màng nước bao quanh mắt như chỉ chực trào lúc nãy cùng biến mất tăm. Cô cùng Thiên Nam, Tiểu Mễ ăn hết thứ này đến thứ khác, sung sướng không thể tả.



Tới lúc quá trưa, 3 con người ham chơi kia dường như cuối cùng cũng thoả mãn, quyết định không ăn gì nữa. Vương Anh thở phào một cái, lông mày cũng giãn ra đôi phần. Tiểu Bạch ngốc nghếch, không cần biết thế nào, chỉ biết ăn cho sướng miệng, báo hại hắn lo lắng từ sáng tới giờ.



Tiểu Bạch lúc này đáng rất hưng phấn. Hội chợ hoá ra vui hơn cô nghĩ gấp trăm lần. Thức ăn cái gì cũng ngon. Trò chơi thì trò gì cũng vui. Cả 4 người, ấy là trong mắt Tiểu Bạch, ai ai cũng rất vui.



Vương Anh mặc dù có chút không hài lòng, thế nhưng nhìn ánh mắt Tiểu Bạch vui vẻ, tâm tình cũng có phần thoải mái hơn.



Đang lúc 4 người tận hường chút cảm giác nghỉ ngơi cùng mấy li sinh tố, một tiếng k=gọi vang lên rạch ròi.



-“Anh Vương Anh.”



Nụ cười của Vương Anh đột nhiên đông cứng trên môi. Bàn tay hắn đang ôm Tiểu Bạch cũng đột nhiên cứng đơ. Thiên Nam ở bên cạnh cũng không khá khẩm hơn. Vừa nghe tiếng gọi đã giật bắn mình, mặc dù là không phải gọi hắn.



Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên quay lại. Hinhg như là người quen của Vương Anh ca ca.



Đứa con gái đứng sau lưng Tiểu Bạch cùng mấy người còn lại khá xinh xắn. Khuôn mặt nhìn rất ư là dễ thương. Nước da trắng mịn không thể tả. Mái tóc màu vàng chói uốn xoăn tự nhiên được tuỳ tiện buộc lên, thế nhưng vẫn tạo cho người ta một sức hấp dẫn khó tả.



Tiểu Bạch cười với cô gái kia một cái, quay lại nhắc nhở Vương Anh.



-Vương Anh ca ca. Người ta gọi huynh kìa.



Vương Anh hít dài một hơi. Rốt cuộc là năm nay là năm gì chứ? Tại sao lão già cổ quái kia vừa đi đã gặp phải con bé lắm chuyện này chứ?



Vương Anh từ từ quay lại, nhíu mày hỏi con bé đối diện.



-Izabel. Về đây làm gì?



Izabel? Tiểu Bạch khẽ nhướn mày một cái. Cái tên này cũng thực kì lạ à nha. Thế nhưng cô dù sao cũng là công chúa. Ít nhiều cũng hiểu phép tắc. Vẫn là nên chào hỏi người ta. Cô cười tươi, chìa cánh tay ra



-Chị Izabel. Em là Tiểu Bạch.



Izabel liếc qua Tiểu Bạch một cái, ánh mắt sắc lạnh. Sau đó phớt lờ cánh tay của Tiểu Bạch, tru tréo lên.



-Anh Vương Anh. Con bé này là ai? Sao lại ôm nó? Anh có còn xem em ra gì nữa không hả?



Thiên Nam đứng bên cạnh Vương Anh, khịt mũi một cái. Tiểu Mễ nãy giờ im lặng cũng không mấy hài lòng. Cái kiểu nói chuyện này đúng là không thể chấp nhận.



-Cô đáng để tôi xem là gì sao?



Vương Anh không thèm để ý, lười nhác trả lời.



Izabel tức giận tới mức như sắp phun trào núi lửa tới nơi. Cái này…



-Anh Vương Anh. Dù sao em cũng là vợ chưa cưới của anh.



-Vợ chưa cưới?-Vương Anh hừ mũi- Cái đó tôi không quyết. Muốn cưới? Đi tìm bà ta đi.



Hắn xiết nhẹ vai Tiểu Bạch, bá đạo kéo cô bé đi, tỏ ý muốn về nhà. Izabel tức giận đuổi theo đã bị Thiên Nam chặn lại.



-Cô nên giữ chút thể diện.



Mắt Izabel lúc này như có tia máu. Tiểu Mễ có chút sợ hãi, bám chặt lấy tay Thiên Nam. Đứa con gái này rất đáng sợ. Tiểu Mễ chỉ là một cô bé con, thế nhưng dường như cũng cảm nhận được.