Tiểu Bạch Cốt

Chương 19




Edit: Phong Nguyệt

Có ai không thích nghe lời hay?

Huống chi Thiết Thiên là đệ nhất ma kiếm được “cưng nựng” một ngàn năm trước.

Cách lâu như vậy, thình lình nghe được có người khen mình, Thiết Thiên vui muốn nở hoa. Huống hồ còn là lời khen thật lòng thật dạ không chút giả dối.

Cảm giác lâng lâng này, Thiết Thiên đại thần như bay trên mây!

Thiết Thiên: “Khụ, cũng không đẹp trai và ngầu như thế đâu, chỉ thiên hạ vô song mà thôi.”

Tiểu bạch cốt muốn nịnh bao nhiêu có bấy nhiêu: “Thiên hạ vô song!”

Thiết Thiên: “Và độc nhất vô nhị.”

Tiểu bạch cốt hít một hơi: “Độc nhất vô nhị!”

Thiết Thiên không trách nhóc xương khô, dù gì tiểu gia hỏa cũng chưa từng đọc sách, vốn từ không tốt cũng là chuyện bình thường, nó dạy y: “Mạnh hơn tên Vấn Đạo một trăm lần.”

Tiểu bạch cốt lần này không lặp lại, y biết ‘Vấn Đạo’, đó là thiên hạ đệ nhất kiếm, còn là kiếm của Tần Cửu Khinh.

Thiết Thiên đại thần lợi hại hơn Vấn Đạo?

Há chẳng phải Cửu Đại Tịch lợi hại hơn Tần Cửu Khinh?

Sao có thể!

Tưởng y không có đầu óc à!

À, đúng là y chưa tu ra đầu óc.

Tiểu bạch cốt cảm kích ơn cứu mạng của Thiết Thiên, ngại đả kích nó, bèn uyển chuyển nói: “Thiết Thiên đại thần quá lợi hại!”

Thiết Thiên sảng khoái cả kiếm, muốn nói thêm vài câu: “Mấy cái này không tính là gì, nhớ năm đó… Á?” Chưa dứt lời, nó lại lại lại bị nhốt trong phòng tối!

Nó chưa nói tục chưa doạ nhóc xương khô cũng không làm gì hết mà!

Nhốt nó làm gì, nó muốn tâm sự kiếm sinh với nhóc xương khô!

Nào ngờ người nói nhiều sinh thị phi, kiếm nói nhiều bị nhốt.

Bạch Tiểu Cốc nhận ra: “Thiết Thiên đại thần đâu?”

Tần Cửu Khinh ung dung nói: “Nó phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Bạch Tiểu Cốc vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, ta không quấy rầy Thiết Thiên đại thần, mong ngài nghỉ ngơi, dưỡng khí thật tốt, lần sau tiếp tục nhập hồn!”

Tần Cửu Khinh: “…” Càng khó chịu.

Đương lúc một người một cốt thầm thì, Lê Phồn tự nhận là đại diện Cự Môn Châu xua nhóm ba người đang bốc phét ra chỗ khác, giới thiệu tình huống Quỷ giới cho Tần Cửu Khinh.

Nguyên Anh kỳ lão tổ cũng có lúc mắt mù, may mà hắn không có ngày biết chân tướng, tất cung tất kính nói: “Từ lúc Nguyệt Tri Tử tạo ra Quỷ giới, ngàn năm qua…”

Thập Nhị Tiên Sơn luôn gọi Nguyệt Tri Tử là Nguyệt Tri tiên nhân, nhưng Quỷ giới hận y nghiến răng nghiến lợi, gọi thẳng tên họ đã là lễ độ lắm rồi.

Ngàn năm nay, mọi người bị nhốt Quỷ giới, trải qua những ngày tháng trước có hung thú cấp cao, sau có Quỷ Vương hung hãn, may mắn các tu sĩ có sinh mệnh ngoan cường, đặc biệt là những kẻ bị vứt vào Quỷ giới, không nhắc đến phẩm hạnh, có một điều có thể chắc chắn đó là thiên tư tu hành không tệ.

Như nhóm người này, Miêu tiểu thư tư chất hơi kém cỏi, nếu rời khỏi Quỷ giới, trở lại Thập Nhị Tiên Sơn cũng sẽ thành một đại nhân vật có thể khai tông lập phái.

Thiên tư cao, tài nguyên nhiều vô kể, tiến độ tu hành của họ không hề chậm.

Nhưng không ai muốn ở tại Quỷ giới suốt đời, bọn họ cũng thế, ai cũng muốn phá vỡ phong ấn, trở lại Thập Nhị Tiên Sơn.

Nguyên nhân chỉ có một, Quỷ giới quá nhỏ, hơn nữa đang không ngừng thu nhỏ.

Toàn bộ Quỷ giới bao trọn trong Càn Khôn Thanh Minh trận khổng lồ, đại trận phong giới có khoảng bảy mắt trận và một tâm trận. Giáng Sương Cốc bên ngoài là một mắt trận, bên trong Quỷ giới có sáu mắt trận và một tâm trận.

Dựa theo mắt trận và tâm trận, bảy châu của Quỷ giới lần lượt được mệnh danh là —— Cự Môn Châu, Liêm Trinh Châu, Võ Khúc Châu, Thất Sát Châu, Văn Khúc Châu, Tham Lang Châu, Phá Quân Châu.

Bảy châu Quỷ giới là mắt trận và tâm trận của Càn Khôn Thanh Minh trận, tất cả tu sĩ ở Quỷ giới đều biết chúng ở nơi nào, nhưng không ai có thể phá.

Lê Phồn đè thấp giọng, tiếp tục nói: “Nguyệt Tri Tử bày minh trận, mắt trận tâm trận sừng sững ở kia, sở dĩ không ai có thể phá, là bởi vì trung tâm bảy châu trấn áp bảy ma tu tội ác tày trời của ngàn năm trước.”

“Nguyệt Tri Tử giỏi ảo thuật, lão tạo ra Thiên Nguyệt ảo cảnh thật giả khó phân, nếu hãm sâu trong đó, cả đời này đừng hòng thoát ra.”

“Bảy vị ma tu chìm trong ảo cảnh đã ngàn năm, không người nào có dấu hiệu tỉnh lại.”

“Đừng nói tỉnh lại, Liêm Trinh Châu và Võ Khúc Châu đã hoàn toàn bị luân hãm trong Thiên Nguyệt ảo cảnh.”

“Hoàn toàn luân hãm có nghĩa là hai vị lão tổ từ bỏ giãy giụa, lựa chọn tin tưởng Thiên Nguyệt ảo cảnh.”

Nguyệt Tri tiên nhân nghìn năm trước là thiên tài vạn năm hiếm gặp của Tu chân giới.

Không chỉ thiên tư trác tuyệt mà còn ngộ đạo rất giỏi.

Tu sĩ tu “thật”, Nguyệt Tri lại tu “ảo”.

Tu sĩ có tu vi cao dễ dàng tạo ra ảo thuật tầm thường, nhưng ảo cảnh không phải tùy tiện là có thể bày ra.

Thật thật giả giả, đúng đúng sai sai.

Một khi miệt mài theo đuổi, thật sẽ không phải thật, giả cũng không còn là giả.

Muốn tạo ra ảo cảnh cường đại làm người hãm sâu trong đó không thể kiềm chế, người điên trước thường là người bày trận.

Nguyệt Tri tiên nhân tạo ra Thiên Nguyệt ảo cảnh có thể vây khốn ma tu, không khác gì ‘sáng thế’.

Đây là sức mạnh của tu sĩ Hóa Thần kỳ?

Hay có lẽ hơn cả Hóa Thần kỳ?

Nguyệt Tri Tử không hổ là người đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn.

Lê Phồn chắn người khác, trước khi sắp đến Cự Môn Châu, kể toàn bộ về Thiên Nguyệt ảo cảnh cho Tần Cửu Khinh nghe.

Quỷ giới có bảy châu, nhỏ ư?

Có vẻ không nhỏ.

Song thực tế vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức khiến người ta chịu không nổi.

Bởi vì bảy châu Quỷ giới không thể thông với nhau.

Đối với nhóm Lê Phồn, Quỷ giới chỉ có một Cự Môn Châu, bọn họ không thể rời khỏi Cự Môn Châu, không thể đi chỗ khác, càng không thể quay về Thập Nhị Tiên Sơn.

Thiên Nguyệt ảo cảnh đã giam cầm bọn họ.

Ngàn năm qua vô số tu sĩ có ý rời khỏi Cự Môn Châu, cuối cùng đều rơi vào Thiên Nguyệt ảo cảnh.

Lê Phồn lại nói: “Có lẽ tiền bối sẽ cho rằng bọn họ ra ngoài…”

Tần Cửu Khinh nhìn về phía hắn, Lê Phồn hơi run giọng, có chút tuyệt vọng: “Bọn họ không đi ra ngoài, bởi vì bọn họ đã trở lại, chỉ có thân xác trở lại.”

Đây là chân tướng khiến người khác chết lặng.

Những tu sĩ vì tự do mà xông vào Thiên Nguyệt ảo đều đi rồi về.

Nhưng chỉ có một cái xác không hồn trở về, dẫu trước khi đi khí thế cỡ nào, tự tin cỡ nào, đều chỉ có một cái xác trơ trọi trở về.

Bọn họ nằm hơn mười ngày, cuối cùng tự phân rã.

Không ai thám thính được gì từ miệng họ, có xông vào thức hải cũng vô dụng, thức hải của họ đã trống rỗng từ lâu.

Cũng không ai có thể biết được bọn họ gặp thứ gì, vì tất cả trở về đều có dáng vẻ này.

Mấy trăm năm đầu, rất nhiều người không tin tà, lũ lượt kéo nhau xông vào.

Đến bây giờ không còn ai có dũng khí khiêu chiến Thiên Nguyệt ảo cảnh nữa.

Cự Môn Châu tuy nhỏ, tốt xấu gì cũng tồn tại, có ý thức riêng mình.

Mà hôm nay, tồn tại cũng thành vọng tưởng.

Khoảng nửa tháng trước, Quỷ giới lại rung chuyển.

Liêm Trinh Châu và Võ Khúc Châu triệt để lâm vào Thiên Nguyệt ảo cảnh.

Hai châu hoàn toàn luân hãm, không ai may mắn thoát khỏi.

Giờ phút này mọi người mới biết được, hoá ra họ có cam chịu sống trong một tấc vuông cũng sẽ bị Thiên Nguyệt ảo cảnh cắn nuốt.

Chỉ cần ma tu ở mắt trận buông xuôi, bọn họ cũng sẽ đi theo.

Ngàn năm.

Có hai vị thượng cổ ma tu chịu đựng không nổi, những người khác có thể chống được khi nào?

So với nói Nguyệt Tri Tử dùng tu vi cả đời vạch ra nhà giam, không bằng nói y tạo ra lò luyện đan, bỏ nhân tài Quỷ giới vào rồi luyện hóa.

Khó trách ngàn năm qua, Quỷ giới luôn có đi mà không có về. Không đề cập tới mắt trận và tâm trận khó phá, nội Thiên Nguyệt ảo cảnh hung hiểm cũng đủ làm người lạc lối.

Tần Cửu Khinh không khỏi nhớ tới Hồn Kính mà Quân Thượng Minh luyện ra.

Hắn ta thật sự có thể kéo tu sĩ trong Quỷ giới về?

E rằng chỉ có quả Xích Đề trở về.

Tần Cửu Khinh lại hỏi: “Cây Xích Đề ở Liêm Trinh và Võ Khúc Châu?”

Lê Phồn gật đầu: “Đúng vậy.” Chỉ là hai nơi đó đã lâm vào Thiên Nguyệt ảo cảnh.

Tần Cửu Khinh lại hỏi: “Bảy châu Quỷ giới không thông nhau, làm sao các ngươi biết tình huống các châu khác.”

Lê Phồn giải thích: “Mỗi châu đều có một Thiên Nguyệt Kính khổng lồ có thể liên thông một châu khác trong thời gian nhất định, thậm chí lấy vật đổi vật.”

“Lấy vật đổi vật?”

“Đúng vậy, chỉ cần là vật chết đều có thể trao đổi qua Thiên Nguyệt Kính.”

Tần Cửu Khinh không hỏi nhiều, Lê Phồn vẫn muốn giải thích: “Thiên Nguyệt Kính cũng thuộc Thiên Nguyệt ảo cảnh, tuy chỉ là một mặt gương, nhưng nếu đi vào, không khác gì bước vào ảo cảnh.”

Tần Cửu Khinh hơi hơi gật đầu: “Hiểu rồi.”

Lời có thể nói Lê Phồn đã nói hết, nói xong hắn khó tránh ôm chờ mong.

Đến giờ hắn vẫn không nhìn rõ tu vi người cha, càng không nhìn rõ cảnh giới của đứa nhỏ.

Rõ ràng là hai người bình thường không thể bình thường hơn, vậy mà lại có sức chém giết lệ quỷ và hung thú cấp cao, còn dễ như trở bàn tay.

Lỡ đâu… Bọn họ có thể phá vỡ Thiên Nguyệt ảo cảnh.

Lỡ đâu… Bọn họ có thể mở ra Càn Khôn Thanh Minh trận.

Lê Phồn nói hết mọi chuyện không giấu giếm cũng là vì tâm tình này.

Không ai biết Cự Môn Châu sẽ luân hãm khi nào, dù chỉ có một đường sinh cơ, hắn cũng không muốn bỏ lỡ.

Trong khi nói chuyện, bọn họ tới Cự Môn thành.

Tòa thành này nếu đặt ở Thập Nhị Tiên Sơn e chỉ là một trấn nhỏ.

Cự Môn Châu không lớn, bên ngoài toàn là hung thú, lệ quỷ, tu sĩ tụ tập mà chỉ là một trấn nhỏ như vậy.

Có điều trấn nhỏ này không bình thường, bởi vì tất cả đều là tu sĩ cấp cao, kém nhất cũng là tầng 1 Kim Đan.

Từ Kim Như Ý xuống dưới, không cần ai nhắc, Tần Cửu Khinh liếc một cái đã nhìn thấy Thiên Nguyệt Kính nối liền bảy châu.

Tần Cửu Khinh hơi giật mình.

Lê Phồn nói: “Không sai, Thiên Nguyệt Kính giống cửa trận Càn Khôn Thanh Minh trận như đúc.”

Đúng vậy, thủy kính xanh thẳm treo giữa không trung, cực kỳ giống cửa trận ở Giáng Sương Cốc.

Vô cùng loá mắt, giống như rơi vào biển mặt trời chói chang.

Dường như nó nhỏ hơn cửa trận một chút, rộng khoảng một trượng, cũng có hình lốc xoáy, như có như không chuyển động.

Tần Cửu Khinh dùng cốt liên nhẹ nhàng chạm vào nhóc xương khô: “Sợ?”

Lời Lê Phồn nói Bạch Tiểu Cốc đều nghe được, y cố nén ngứa ngáy, hỏi Tần Cửu Khinh: “Thiên Nguyệt ảo cảnh có tu sĩ?”

Y biết bọn họ muốn tìm vỏ quả Xích Đề phải tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, lại nói bọn họ phải về Thập Nhị Tiên Sơn tìm Tần Cửu Khinh, nhất thiết phải phá huỷ Càn Khôn Thanh Minh trận.

Ánh mắt Tần Cửu Khinh mang theo ý cười: “Không có.”

Bạch Tiểu Cốc lại hỏi: “Vậy Thiết Thiên đại thần có đi cùng chúng ta không?”

Tần Cửu Khinh: “…”

Bạch Tiểu Cốc kinh hãi: “Đại thần không đi?”

Tần Cửu Khinh: “Đi.”

Bạch Tiểu Cốc không để ý Tần Cửu Khinh khó chịu, y thở phào, vui vẻ nói: “Ta không sợ!” Thiên Nguyệt ảo cảnh không có tu sĩ lại có đại thần, y sợ cái gì chứ!

Tần Cửu Khinh cố gắng đè nén suy nghĩ dùng mệnh khí quất ma kiếm, nói chỗ hung hiểm của Thiên Nguyệt ảo cảnh với nhóc xương khô.

Bạch Tiểu Cốc hiểu rõ, y nói: “Chúng ta không đi thì sẽ không thể lấy vỏ quả Xích Đề, không có vỏ quả Xích Đề, ta không thể biến thành người…”

Tần Cửu Khinh hơi nghi hoặc: “Vì cái gì phải biến thành người?” Hắn không cảm thấy có người nào tốt hơn tiểu bạch cốt.

Bạch Tiểu Cốc hùng hồn nói: “Không biến thành người, sao ta có thể một đêm bảy tám lần với người, còn nhiều lần không trùng nhau!” Thể lực Tần Cửu Khinh quá tốt, y phải nhanh chóng đuổi kịp!

Tần Cửu Khinh: “……”

Bạch Tiểu Cốc sợ Cửu Đại Tịch không hiểu, lại giải thích: “Ta muốn biến thành con người, chủ yếu chính là vì song tu với con người đó.” Thanh âm trong trẻo, chất giọng hồn nhiên, chỉ có lời thốt ra không hề giống con người!

Hết chương 19