Tiểu Bạch Cốt

Chương 114




Edit: Phong Nguyệt

Tần Cửu Tịch vừa tách ra, Bạch Tiểu Cốc lập tức vòng lấy cổ hắn, nhiệt tình hơn trước đó rất nhiều.

Chẳng ai ngờ sẽ xảy ra phản ứng kỳ quái này.

Khô nóng của vỏ quả Xích Đề do hỗn độn gây ra cần phải giảm bớt, có điều Bạch Tiểu Cốc không có linh căn, không thể tự làm giảm năng lượng tràn trề này.

Có rất nhiều phương pháp dời linh căn, ví như lấy quả Xích Đề ra, tạo cơ thể mới rồi thêm linh căn vào; ví như trực tiếp dùng khí lực rót linh căn vào cơ thể Bạch Tiểu Cốc…

Nhiều biện pháp như vậy, Tần Cửu Tịch lại không muốn dùng cái nào.

Hắn muốn y.

Lúc đầu là kiềm nén, vẫn còn giữ lý trí điều khiển linh căn và hỗn độn…

Rất nhanh sau đó đã biến chất.

Trong đó có rất nhiều lần Tần Cửu Tịch ngoài ý muốn.

Linh căn không phải được chuyển dời, mà là cộng sinh.

Hỗn độn không phải dẫn ra, mà là quấn bên nhau.

Có lẽ là do hồn khế, cũng có lẽ là do cái khác, tóm lại khi Tần Cửu Tịch dời linh căn, trong cơ thể Bạch Tiểu Cốc tự sinh ra linh căn nho nhỏ.

Rất nhỏ rất yếu, lại bừng bừng sức sống.

Đây là điều Tần Cửu Tịch không ngờ tới, mặc dù có thể dời linh căn để dùng, nhưng không bằng linh căn tự nhiên trong cơ thể.

Về lý do, Tần Cửu Tịch nghĩ tới Giang Kha.

Đây cũng là ông ta cố ý?

Giang Kha trăm cay ngàn đắng lựa chọn linh căn có thể cộng sinh, là hy vọng hắn tìm được ý trung nhân?

Thọ mệnh chân ma viễn siêu hơn vạn vật sinh linh, Nhân tộc có tư chất cao tới đâu cũng chưa chắc có thể cùng chân ma bạc đầu giai lão.

Chỉ có cộng sinh, nguyện ban một hồn, nguyện trao tình yêu, nguyện trao sinh mệnh thì mới được.

Linh căn là cầu nối sinh mệnh của họ.

Tất nhiên Tần Cửu Tịch không giữ lại mà cho Bạch Tiểu Cốc.

Càng làm hắn ngoài ý muốn hơn là bởi vì hồn khế, linh căn và cộng sinh, hỗn độn trong cơ thể hắn cũng tiếp nhận Bạch Tiểu Cốc.

Khi linh căn liên kết, khi hỗn độn giao thoa, khi Bạch Tiểu Cốc sáp tới hôn hắn…

Lý trí hoàn toàn bị cắt đứt.

Tần Cửu Tịch nghe thấy Bạch Tiểu Cốc khóc, ngoại trừ hôn lên nước mắt y, hắn không thể dừng lại.

Sự hấp dẫn đến từ linh hồn là trí mạng.

Kích thích không thể kiềm chế.

Ham muốn không thể hình dung bằng từ ngữ.

Hắn muốn y.

Cũng cần y.

Nếu trời đất có điểm cuối, hắn nguyện nắm tay y đi đến tận cùng.

Khi Bạch Tiểu Cốc tỉnh lại, toàn xương cốt rã rời, không thể nhúc nhích, ngay cả mở mắt cũng không được.

“Hức!” Bạch Tiểu Cốc ghé vào chiếc giường mềm mại, muốn khóc cũng không ra.

Tuy y là bộ xương thích khóc, nhưng chưa bao giờ khóc lâu như vậy.

Bất kể là sư phụ hay là sư huynh, cũng không làm y khóc nhiều như vậy…

Chỉ có chủ nhân…

A a a, chủ nhân xấu xa!

Bạch Tiểu Cốc không còn ở Thất Tuyệt Tháp, Tần Cửu Tịch đã mang y về địa cung Thiên Ngu Sơn.

Đại trận bên ngoài đã vỡ, Thất Tuyệt Tháp đảo ngược và bí cảnh sứt sẹo cùng nhau biến mất, Thiên Ngu Sơn trở lại dáng vẻ lạnh lẽo.

Địa cung này được tu sửa vì nuôi dưỡng trận pháp, hiện giờ bị Tần Cửu Tịch sửa sang lại, trở thành một nơi ở không tồi.

Khi Tần Cửu Tịch tiến vào, thấy y nửa mặc nửa không, tóc bạc uốn lượn sau lưng trần trắng nõn, vòng eo mê người như ẩn như hiện.

Tần Cửu Tịch: “…”

Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Tiểu Cốc quay đầu, hai mắt xanh xám ậng nước, môi mỏng vẫn còn sưng đỏ, thanh âm trong trẻo nghẹn ngào: “Hu hu…”

Tần Cửu Tịch đè nén tà niệm trong lòng, hỏi y: “Khó chịu?”

Bạch Tiểu Cốc nhớ tới những chuyện đó…

Y run giọng, nói: “Chủ, chủ nhân cầm thú!”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc càng nghĩ càng ấm ức, ấm ức khóc không ra, vì thế càng tức hơn: “Song tu gì chứ, đều lừa cốt!”

Tần Cửu Tịch vô cùng hối hận, bản thân không biết nặng nhẹ, tiểu gia hỏa da thịt non mềm chạm nhẹ một cái là bầm tím.

Hắn cầm dược tới thoa cho y, dỗ dành: “Một lát sẽ không đau.”

Bạch Tiểu Cốc vẫn còn trách hắn: “Đây không phải là song tu!”

Tần Cửu Tịch cảm thấy buồn cười, ngước mắt nhìn y: “Vậy đây là cái gì?”

Bạch Tiểu Cốc cẩn thận suy nghĩ: “Là cốt đơn phương bị ăn!”

Tần Cửu Tịch: “……”

Nếu không phải hắn đau lòng y, hiện tại hắn sẽ ăn y ngay.

Bạch Tiểu Cốc càng nghĩ càng giận, dứt khoát lật người, không để ý tới hắn.

Tần Cửu Tịch thoa thuốc mỡ lên xương quai xanh mượt mà của y, nói: “Ngươi dùng ngự hỏa thuật đi.”

Bạch Tiểu Cốc: “???”

Y mệt muốn chết mà còn bắt y tu tập thuật pháp, trên đời này làm gì có chủ nhân quá đáng như vậy!

Đáng thương tất cả tiếng lòng của y đều rơi vào lỗ tai Tần Cửu Tịch.

Tần Cửu Tịch chọt trán y: “Nghe lời.”

Bạch Tiểu Cốc ngồi dậy, y phục vốn lỏng lẻo tuột xuống eo.

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc nhận thấy tầm mắt hắn, nghĩ đến chuyện trước đó, tức thì run rẩy: “Người, người không…”

Tần Cửu Tịch dời mắt nói: “Ngự hỏa thuật.”

Bạch Tiểu Cốc không dám không nghe lời.

Y còn đau đó! Rất đau rất đau! Không muốn thứ to lớn đó… hức…

Bạch Tiểu Cốc nỗ lực nghĩ khẩu quyết, tùy tiện thi triển một cái.

Y ghét ngự hoả thuật nhất, người khác phóng hỏa cầu, y chỉ phóng lửa, có đôi khi lửa cũng không có, chỉ có một sợi khói trắng.

Ném chết cốt đi!

Mới vừa nghĩ vậy, cơn nóng hừng hực lập tức ập vào mặt.

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”

Tần Cửu Tịch kéo y qua, tạo băng chắn xung quanh.

Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác…

Đây là hỏa cầu của y?!

A không, hoả cầu kia làm gì xứng!

Rõ ràng là tam muội chân hoả che trời lấp đất!

Y chỉ niệm ngự hỏa thuật bình thường, sao lại cháy luôn cả địa cung rồi?

Bạch Tiểu Cốc hồi thần, vội nói: “Cứu, cứu hoả!”

Cháy nữa thì địa cung sẽ sập!

Tần Cửu Tịch không lo lắng, hắn mở băng chắn là để tiểu cốt đầu nhìn rõ năng lực của mình.

“Băng tuyết thuật.” Tần Cửu Tịch nhắc nhở Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn: “À à à, cái này cốt cũng biết!”

Y vội vã niệm quyết, ngón tay trắng nõn hướng về phía ngọn lửa ập trời.

Trong phút chốc, băng tuyết dập tắt hoả hoạn, biến địa cung thành sương trắng.

Mới vừa là biển lửa ngập trời, giờ lại biến thành băng thiên tuyết địa.

Bạch Tiểu Cốc hơi sửng sốt, kích động nói: “Cốt thật lợi hại!!!”

Nhớ lúc trước chỉ có một ngọn lửa và một cục băng, hiện giờ ồ ạt biết bao nhiêu.

Sư huynh rất giỏi ngự hỏa mà cũng không tạo được hoả lớn như vậy!

Mà y, đã từng là Đại Cốt tệ hại, hiện giờ không chỉ có thể châm lửa đốt nhà, còn có thể tự mình dập lửa!

Chỉ là…

Lạnh quá!

Bạch Tiểu Cốc rụt vào lòng Tần Cửu Tịch, chui thẳng vào y phục hắn.

Tần Cửu Tịch rũ mắt nhìn y.

Bạch Tiểu Cốc đụng tới lồng ngực nóng bỏng của hắn, giật thót tim, cái đau tối qua đã vơi bớt, vui sướng xông đến, y ngẩng đầu nhìn hắn, liếm đôi môi sưng đỏ: “Cốt trách oan chủ nhân.”

Là song tu.

Thật là song tu!

Tuy hơi mệt hơi đau, nhưng cốt đắc ý hỏng rồi!

Trong mắt Tần Cửu Tịch nhiễm ý cười.

Bạch Tiểu Cốc tâm viên ý mã: “Nếu không… người song tu một lát với cốt đi?”

Cái tay đang ôm eo y hơi siết chặt.

Ai ngờ này tiểu hỗn đản nghĩ cái gì thì nói cái đó, mới vừa châm lửa lại rót một chậu nước đá: “Sư phụ… sư phụ tỉnh chưa?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc lại hỏi: “Sư huynh đâu, có phải cũng trở lại thân thể mình rồi không?”

Chủ nhân đã khôi phục, có phải sư phụ và sư huynh đã tỉnh lại?

Cốt rất nhớ bọn họ, muốn nói chuyện với họ, muốn cho bọn họ biết mình có tên…

Tần Cửu Tịch chỉnh lại y phục đàng hoàng cho y, rồi sửa sang lại tóc tai: “Hồn phách của sư phụ và sư huynh ngươi đã trở về cơ thể.”

Hai mắt Bạch Tiểu Cốc sáng ngời: “Vậy bọn họ…”

Tần Cửu Tịch: “Bọn họ còn hôn mê, cần tịnh dưỡng một thời gian.”

Bạch Tiểu Cốc hơi thất vọng, song y có thể hiểu, y hỏi: “Cần bao lâu?”

Tần Cửu Tịch suy nghĩ: “Cỡ một hai năm.”

Bạch Tiểu Cốc thở phào nhẹ nhõm.

Một hai năm không dài!

Đối với phàm nhân bình thường, đây là khoảng thời gian rất dài, dẫu sao cả đời chỉ mấy mươi năm.

Còn đối với tu sĩ, thật sự không tính là dài.

Nghiêm túc bế quan một chút đã là mười năm tám năm, một hai năm có là gì.

Sư phụ và sư huynh chưa tỉnh lại, nhưng Bạch Tiểu Cốc cũng đi thăm họ.

Thấy Hứa Nặc đang chăm sóc bọn họ, Bạch Tiểu Cốc yên tâm hơn.

Một hai năm, dựa vào tốc độ tu hành hiện giờ của y, không chừng khi sư phụ và sư huynh tỉnh lại, y đã là Đại Cốt Kim Đan kỳ!

Kim Đan kỳ có thể ăn đồ ngon!

Bạch Tiểu Cốc đã hoàn toàn quên tối qua mình gào khóc như thế nào, kéo Tần Cửu Tịch về phòng: “Chủ nhân…”

Tần Cửu Tịch đè lại cái tay không thành thật của y.

Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu nhìn hắn: “Tu hành là chính sự, không thể lười biếng!”

Tần Cửu Tịch: “Không khóc?”

Bạch Tiểu Cốc thành thật nói: “Nên khóc vẫn khóc, ai bảo người…”

Chưa kịp nói chữ “lớn”, Tần Cửu Tịch đã ngắt lời: “Được rồi, có chính sự.”

Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chuyện gì quan trọng hơn tu hành chứ?”

Tần Cửu Tịch nhướng mày.

Bạch Tiểu Cốc sợ hắn không song tu với mình, vội nói: “Được rồi được rồi, cốt nghe người.”

Tần Cửu Tịch có chính sự thật.

Thiên Ngu Sơn phải trọng chấn sơn môn, Bạch Tiểu Cốc là nhân vật chủ chốt.

Nhưng cái tên Bạch Tiểu Cốc quá trẻ con, không phù hợp với tác phong tiên nhân chém giết chân ma, vậy nên…

Tần Cửu Tịch: “Tự đặt một biệt hiệu cho mình.”

Bạch Tiểu Cốc mờ mịt: “Biệt hiệu?”

Tần Cửu Tịch: “Bạch Tiểu Cốc quá trẻ con, không đủ nghiêm túc. “

Bạch Tiểu Cốc không vui: “Nhưng cốt rất thích.”

Tần Cửu Tịch cười y: “Không phải trước kia rất ghét sao?”

Khi hắn vừa đặt tên cho y, không biết bộ xương nào xụ mặt bảo qua loa có lệ.

Bạch Tiểu Cốc vui vẻ nói: “Khi đó cốt tiểu không hiểu chuyện, hiện tại cốt là Đại Cốt, cho nên rất thích!”

Y bổ sung thêm: “Tất cả những gì cho nhân cho, cốt đều rất thích.”

Cái miệng ngọt như bôi mật, Tần Cửu Tịch không kiềm được chạm môi y một cái.

Bạch Tiểu Cốc chớp chớp lông mi nhạt màu, xấu hổ nói: “Những thứ dính nhớp người để lại trong cơ thể cốt, cốt cũng thích.”

Tần Cửu Tịch: “……………”

Nói tiểu cốt đầu xấu hổ, thì y cái gì cũng dám nói.

Nói y to gan, hai gò má lại đỏ bừng, giống như hắn trêu y vậy, rõ ràng là hắn mới là kẻ bị trêu…

Tần Cửu Tịch đè nén rục rịch trong lòng, cứng ngắt bẻ lại đề tài: “Biệt hiệu.”

Bạch Tiểu Cốc nghẹn họng.

Y nhíu mày, nghĩ nghĩ, cuối cùng…

Y nhìn về phía Tần Cửu Tịch, đôi mắt xanh xám chớp chớp: “Cốt không nghĩ ra được, chủ nhân nghĩ giùm cốt đi.”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc mềm giọng í ới: “Chủ nhân…”

Tần Cửu Tịch sao chịu nổi.

“Ừm…” Tần Cửu Tịch kéo lý trí về, nhẹ giọng nói, “… Chỉ có thanh phong minh nguyệt biết.”

Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc: “Nguyệt Tri thế nào?”

Hết chương 114