Tiểu Bạch Cốt

Chương 109




Edit: Phong Nguyệt

Tần Cửu Tịch dỗ Bạch Tiểu Cốc xong, nhìn về phía Hứa Nặc, hỏi chuyện Thiên Ngu Sơn đại trận.

Hứa Nặc kể tường tận ngọn nguồn.

Tần Cửu Tịch: “Ta đến địa cung.”

Hứa Nặc giật thót, vội nói: “Thật vất vả người mới trở về, sao đệ tử có thể để người dấn thân mạo hiểm!”

Tần Cửu Tịch: “Chỉ cần Vấn Đạo ở bên ngoài, ta sẽ có biện pháp thoát ra. Huống hồ một hồn Tần Vịnh có lẽ là bị nhốt ở địa cung, ngoại trừ ta, ai có thể bắt lấy hồn phách của gã?”

Về sau Bạch Tiểu Cốc sẽ có thể làm được, hiện tại thì không.

Hứa Nặc là Nhân tộc, trừ phi tu đến Nguyên Anh, nếu không cũng không thể.

Bạch Tiểu Cốc không hiểu lắm, nhưng y rất lo lắng: “Chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Tần Cửu Tịch: “Chỉ cần bảo quản tốt thân thể ta, ta sẽ không sao.”

Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng hỏi: “Cốt có thể đi cùng người không?”

Tần Cửu Tịch chọt đầu y: “Ta có thể mang hồn phách của sư phụ ngươi ra đã tốt lắm rồi, còn muốn dẫn ngươi theo?”

Bạch Tiểu Cốc: “Nhưng…”

Tần Cửu Tịch: “Không tin ta?”

Bạch Tiểu Cốc: “Tin!”

Tần Cửu Tịch: “Vậy ngoan ngoãn nghe lời.”

Bạch Tiểu Cốc không lên tiếng, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy bất an.

Tần Cửu Tịch không dám nhìn, nhìn nữa sẽ bị tiểu gia hoả mê hoặc nói gì nghe nấy mất.

Việc nhỏ cũng thôi, đại sự không thể chậm trễ được.

Tần Cửu Tịch tĩnh tâm, nói suy nghĩ của mình cho Hứa Nặc và Bạch Tiểu Cốc nghe.

Hắn không giấu giếm điều gì, cái gì cũng nói.

Tần Cửu Tịch muốn nhất lao vĩnh dật, suy nghĩ còn chu toàn hơn sáu tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng kế thô bạo tru sát kia.

Bảy ngàn năm đã trôi qua, chân tướng thật sự của năm đó đã không còn ai để ý.

Thần cũng được, ma cũng được.

Che chở cũng được, hủy diệt cũng được.

Thập Nhị Tiên Sơn bảy ngàn năm sau chỉ biết chân ma hiện thế, sinh linh sẽ đồ thán.

Chuyện này rất khó giải thích với thế gian, Tần Cửu Tịch cũng không định đi giải thích.

Hắn chỉ muốn dùng bạo lực trấn áp.

Cho họ biết thế nào mới là chân ma thật.

Nhưng hiện tại…

Tần Cửu Tịch đổi ý, so với báo thù, hắn càng muốn cho Bạch Tiểu Cốc một thế giới hoà bình hơn.

Hắn nguyện buông bỏ thân xác chân ma, cam nguyện làm bội kiếm của Bạch Tiểu Cốc.

Thiên Ngu Sơn đại trận sắp mở, hắn sẽ lợi dụng trận pháp, đánh bại từng tu sĩ Nguyên Anh kỳ tạo ra ‘bí cảnh’ này.

Cuối cùng trong khủng hoảng tuyệt vọng, chân ma bị Bạch Tiểu Cốc “giết chết”.

Anh hùng cứu vớt Thập Nhị Tiên Sơn là tiểu bạch cốt.

Vấn Đạo Tông sống trong bóng đêm sẽ hóa thành Thiên Ngu Sơn đệ nhất tông môn.

Mà Bạch Tiểu Cốc sẽ là chủ nhân mới của Thiên Ngu Sơn.

Hứa Nặc nghe xong kế sách, lâm vào trầm mặc.

Đây là kết cục rất tốt, chỉ là Tần Cửu Tịch hy sinh quá lớn.

Chân ma duy nhất trong trời đất biến mất, chân tướng thật sự không bao giờ được sáng tỏ.

Chân ma tộc từ thuở sơ khai đã bảo hộ vạn vật sinh linh.

Bọn họ chưa bao giờ thương tổn bất cứ sinh linh nào, chẳng sợ bị ‘con dân’ phản bội, đuổi đi, tính kế, tàn sát… cũng chỉ lựa biến mất trên thế gian.

Ngay cả ma thần trẻ tuổi bị trấn áp suốt bảy ngàn năm, cô độc nhìn hết lòng người hiểm ác.

Cuối cùng cũng lựa chọn bảo hộ thương sinh.

Hứa Nặc bỗng cảm thấy kiêu ngạo: Truyền nhân 23 đời của Vấn Đạo Tông, trải qua bảy nghìn năm, chờ đợi được một vị ma thần cường đại và dịu dàng.

Thủ vọng của họ thật đáng tự hào!

Tín ngưỡng của họ thật lộng lẫy!

23 vị tu sĩ, năm tháng vô tận, cô độc vô tận…

Nếu nói bọn họ không có nghi ngờ, không có không cam lòng, không có mê mang là giả, nhưng tất cả cảm xúc ấy giờ đây hoá thành ánh sáng chói mắt, xuyên qua hắc ám dài bảy ngàn năm của Thiên Ngu Sơn.

Hứa Nặc tin Thiên Ngu Sơn tương lai sẽ là địa phương mỹ lệ nhất Thập Nhị Tiên Sơn.

Tần Cửu Tịch biết Hứa Nặc hiểu lời mình nói, hắn chỉ hơi lo Bạch Tiểu Cốc.

Thấy Hứa Nặc không có nói gì nữa, Tần Cửu Tịch cẩn thật nói lại lần nữa cho Bạch Tiểu Cốc nghe.

Bạch Tiểu Cốc nghe hiểu, chỉ là không kiềm được hoảng hốt: “Cốt… cốt… sao có thể giết chết chủ nhân.” Cho dù là giả, y cũng không tài nào tưởng tượng mình cầm kiếm chỉa về phía Tần Cửu Tịch.

Trái tim Tần Cửu Tịch mềm mại, âm thanh trầm thấp càng thêm dịu dàng: “Giả vờ thôi, không sao.”

Bạch Tiểu Cốc không nhịn được chạm vào tay hắn, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh quấn lấy ngón tay Tần Cửu Tịch, lòng bàn tay non mềm ướt át mồ hôi.

Tần Cửu Tịch đau lòng, đúng là chuyện này hơi làm khó Bạch Tiểu Cốc, đừng nói là “giết người”, đến gà rừng, y cũng chỉ làm nó mệt chết.

Tần Cửu Tịch suy nghĩ: “Nếu không… để Hứa Nặc tới đi.”

Hứa Nặc ngẩng đầu nhìn.

Tần Cửu Tịch nhìn về phía nàng: “Ngươi có thể ra vẻ lừa gạt thiên hạ, họ không biết bản thể của ta, chỉ cần chân ma không xuất hiện nữa là được rồi. ”

Đương nhiên Hứa Nặc có thể, nàng vừa định gật đầu đồng ý thì Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Không!”

Tần Cửu Tịch và Hứa Nặc ngẩn ra, Bạch Tiểu Cốc: “Để ta.” Khi nói lời này, giọng y vẫn run rẩy, lòng bàn tay ướt dầm dề, cái trán trơn bóng cũng đổ một lớp mồ hôi.

Y vẫn kiên trì nói: “Ta có thể.”

Bạch Tiểu Cốc có lời không nói hết, y không yên tâm để ai làm chuyện này, dù là giả vờ, y cũng không muốn bất cứ ai chỉa kiếm vào Tần Cửu Tịch.

Đây là chuyện nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, y không thể để bất cứ ai làm.

Nếu một hai phải làm, y chỉ muốn để bản thân mình làm, dù y rất sợ.

Những lời này Bạch Tiểu Cốc không nói cho Hứa Nặc nghe, sợ tổn thương Hứa Nặc. Nhưng y không nói ra, Tần Cửu Tịch cũng nghe rõ ràng.

Bạch Tiểu Cốc nhát gan cỡ nào, e rằng không ai hiểu hơn Tần Cửu Tịch.

Chuyện này đối Bạch Tiểu Cốc khó xử cỡ nào, cũng không ai rõ hơn Tần Cửu Tịch.

Dù vậy, Bạch Tiểu Cốc vẫn kiên trì để bản thân ra mặt —— Tiểu gia hoả nhát gan giờ đây lại cực kỳ dũng cảm.

Vì sao?

Vì lo cho hắn.

Hơi nóng ùa vào tim Tần Cửu Tịch, hắn chợt cảm thấy bị trấn án bảy ngàn năm ở Thất Tuyệt Tháp chả là gì cả.

Bảy ngàn năm dài đăng đẵng chờ được một tiểu cốt đầu, rất đáng.

Tần Cửu Tịch không nhịn được, hôn lên cái trán ôn nhuận trắng nõn của Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”

Tần Cửu Tịch muốn hôn thì hôn, không thấy hối hận.

Thật ra hắn đã muốn làm vậy lâu rồi, chỉ là lúc trước hắn dùng thân thể hoả hồ, không đời nào hắn tạo cơ hội cho hai người họ.

Tần Cửu Tịch dời mắt, nói sang chuyện khác: “Nếu ngươi có thể, vậy cứ thế đi.”

Bạch Tiểu Cốc ngày thường dễ bị dắt mũi, lúc này vô cùng thông minh, đánh chết không bị lừa: “Chủ nhân vừa hôn cốt…”

Vành tai Tần Cửu Tịch hơi nóng.

Hứa Nặc cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, hận không thể chui vào xuống đất.

Cố tình Bạch Tiểu Cốc không hề thấy “xấu hổ”, quả nhiên to gan danh bất hư truyền: “Ta có thể hôn lại không?”

Tần Cửu Tịch: “…………”

Hứa Nặc: “…………………”

Bạch Tiểu Cốc ai da một tiếng, bị Tần Cửu Tịch lôi tới rừng cây.

Hứa Nặc nhìn gà nướng, giò heo hầm đậu tương đầy bàn…

Khụ, người trẻ tuổi thật không tầm thường.

Hứa Nặc cong mắt ăn giò heo hầm đậu tương thơm ngon ——

Thứ này ngon quá, nàng cũng muốn học một chút.

Nếu có cơ hội… nàng cũng muốn làm cho…

Ừm, nai con có ăn thịt không?

Rừng cây Thiên Ngu Sơn không rộng như Chiêu Diêu Sơn.

Bên này không xanh um tươi tốt, chỉ có một gốc cây tùng đặc biệt lớn, thân cây to đến mức bốn năm người ôm không xuể.

Bạch Tiểu Cốc dựa trên thân cây, chớp mắt nhìn Tần Cửu Tịch.

Tần Cửu Tịch kéo người tới đây, lại không biết nên nói đi.

Bạch Tiểu Cốc sờ trán mình, trong lòng ngọt ngào: “Tại sao chủ nhân lại hôn ta?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc run rẩy hỏi: “Người thích cốt?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc thấy hắn không đáp, có chút thấp thỏm: “Người không bội tình bạc nghĩa với cốt chứ?!”

Tần Cửu Tịch búng trán y: “Nói hươu nói vượn.”

Cái gì bội tình bạc nghĩa, tình chưa có thì làm gì có bội!

Bạch Tiểu Cốc nhăn mũi: “Hôn xong rồi búng, làm cốt quên luôn cảm giác hôn rồi.”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc ngẩng mặt, nhìn hắn cười: “Hay người…”

Tần Cửu Tịch nào dám để y nói xong, hắn nhìn thẳng vào đôi ngươi xanh xám sạch sẽ của Bạch Tiểu Cốc, hỏi: “Ngươi thích hỏa hồ?”

Bạch Tiểu Cốc có chút mờ mịt, sao bỗng dưng nhắc tới sư huynh?

Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y: “Trả lời ta.”

Bạch Tiểu Cốc nói: “Thích.”

Tim Tần Cửu Tịch trĩu xuống, lại hỏi: “Nếu hắn ta hôn ngươi như vậy, ngươi…”

Bạch Tiểu Cốc cong mắt cười: “Sư huynh hôn ta rất nhiều lần!”

Một câu thành công chọc trúng tổ ong, Tần Cửu Tịch cảm thấy lừa giận xông thẳng đỉnh đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tức ai.

Tức hoả hồ? Tức Bạch Tiểu Cốc? Hay bản thân hắn?!

Bạch Tiểu Cốc và hoả hồ tuổi nhỏ vô tư, cùng nhau lớn lên, nảy sinh tình cảm khác lạ cũng là lẽ đương nhiên. Lúc đó hắn bị nhốt ở Thất Tuyệt Tháp, Bạch Tiểu Cốc không biết hắn là ai, sao…

Chỉ có sau đó, hắn cứu Bạch Tiểu Cốc, một hai ký hồn khế với y, trói y bên người, khiến y không thể cùng người khác bên nhau.

Chỉ là trói được người, sao trói được tâm?

Tần Cửu Tịch biết mình rất quan trọng với Bạch Tiểu Cốc, nhưng có quan trọng thế nào cũng không bằng sư phụ và sư huynh y.

Đặc biệt là hỏa hồ.

Chỉ cần hỏa hồ tỉnh lại, Bạch Tiểu Cốc sẽ hối hận, hối hận ký hồn khế với mình.

Hai mắt Tần Cửu Tịch âm u, thân thể lạnh cứng như thể hoá thành hàn băng vạn năm, đọng lại không khí xung quanh.

Thiết Thiên trốn trong thức hải hắn cuộn thành một cục, sợ muốn chết.

Thức hải rộng lớn biến thành băng thiên tuyết địa, tuy nó là một thanh kiếm nhưng cũng biết sợ đó, cứ đà này…

Nó sẽ bị đóng băng tới mức gãy răng rắc!

Từ khi biết thân thể Tần Cửu Tịch là Vấn Đạo, từ khi biết Vấn Đạo là ma thần, Thiết Thiên đã súc thành một con chim cút, là nó ngông cuồng, vậy mà nó lại muốn làm thiên hạ đệ nhất kiếm gì đó!

Đúng đúng, nó là thiên hạ đệ nhất tiện!

*Kiếm với tiện đồng âm nha mọi người.

Nếu Thiết Thiên dám nói một câu, nhất định nó sẽ hô to: “Nhóc xương khô, cứu mạng!”

Có điều nó không dám thở cái nào, thậm chí lo cảm xúc dao động quá lớn sẽ bị Tần Cửu Tịch phát hiện, bèn tự nhốt trong phòng tối.

Trong phòng tối rất tốt, trong phòng tối không có ghen tuông điên cuồng!

Bạch Tiểu Cốc há miệng, y mơ hồ cảm thấy lành lạnh, cũng cảm thấy Tần Cửu Tịch tức giận, song y không biết mình nói sai cái gì.

Tóm lại nói nhiều sai nhiêu, sai nhiều chủ nhân sẽ không rảnh tức nữa!

Thật quá có lý! Bạch Tiểu Cốc bổ sung: “Sư phụ cũng hôn ta rất nhiều lần.”

Tần Cửu Tịch ngẩn ra.

Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Chỉ là, mặc kệ là sư phụ hay là sư huynh, đều không giống chủ nhân…”

Gò má y ửng đỏ, bỗng thấy ngượng ngùng: “Vừa rồi người hôn trán cốt, cốt thấy tê tê dại dại, vừa tê vừa muốn.”

Hết chương 109