Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 4




Trong buổi hoàng hôn yên tĩnh chỉ có những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, giọng nói thiếu niên trầm thấp dễ nghe, quanh quẩn bên tai rồi lặng lẽ chui vào, vừa ngứa ngáy, lại tê tê dại dại, trái tim cô bắt đầu đập loạn một cách mất khống chế.



Bùm bùm, Xa Ly Tử sửng sốt trong khoảng mười giây, rồi lập tức bừng tỉnh như một giấc mơ, cô đẩy anh lui về phía sau hai bước, giống như một con thỏ sợ hãi.



Cô giả vờ phô trương thanh thế mở to hai mắt, thở phì phì nhìn Hạ Chí kêu lên: "Cậu đừng tưởng bở!"



Nói xong, cô lập tức cất bước bỏ chạy, bóng dáng mang theo vài phần chạy trối chết.



Hạ Chí đứng tại chỗ, bất giác nhớ tới khuôn mặt vừa đỏ lên của cô, vẻ ửng hồng đặc biệt nổi bật trên làn da trắng nõn và căng bóng ấy.



Đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh nước, trong suốt lập loè, giống như một con nai sừng tấm đang tức giận.



Anh nhịn không được cúi đầu cười.



Xa Ly Tử xấu hổ cũng chỉ trong một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau cô gái trẻ hấp tấp đạp xe đi, vừa mới đến trước mặt đầu Hạ Chí lập tức ăn một đập.



"Em trai Hạ Hạ, lá gan ngày càng lớn nhỉ, dám ăn đậu hũ của chị đây!" Xa Ly Tử tát lên đầu Hạ Chí một cái, bộ dáng đang muốn tính sổ.



Hạ Chí buồn bực. "Xa Ly Tử, cung phản xạ của cậu có thể đi một vòng Trái Đất đấy!"



"Hừ! Còn dám có lần sau tớ sẽ đánh cậu!" Tay phải của Xa Ly Tử gắt gao nắm thành nắm đấm, quơ trước mắt anh: "Nhìn thấy không, nấm đấm thép của tớ đã ngo ngoe rục rịch."



"..."



Hạ Chí không muốn nói chuyện với cô, liền đạp xe phóng đi. Xa Ly Tử vội vàng đạp xe đuổi theo phía sau, vừa đuổi theo vừa gọi. "Này—— đợi tớ với. "



Tuy rằng rất tức giận, nhưng khi sờ đến hộp sữa trong cặp Hạ Chí vẫn ném tới bàn sau. Xa Ly Tử cực kỳ tự nhiên lấy ống hút cắm vào.



Kết thúc hai tiết học, Xa Ly Tử đã đem chuyện hồi sáng ném ra sau đầu, chọc chọc bả vai Hạ Chí bắt đầu tán gẫu.



"Ê, bài tập toán hôm qua cậu đã làm xong chưa?"



"Xong rồi." Hạ Chí không quay đầu.



Xa Ly Tử vui vẻ: "Tốt tốt, cậu cho tớ mượn đối chiếu đáp án đi."



"Là chép đáp án thì có." Hạ Chí quay đầu tới, cười nhạt trào phúng.



"...Tớ, được rồi, cho tớ mượn chép đáp án." Xa Ly Tử từ trước đến nay co được dãn được, nên nhận thua thì sẽ nhận thua. Cô chớp con mắt chờ đợi nhìn Hạ Chí.



"Không mượn." Anh lộ ra một cái mỉm cười, sau đó xoay người sang chỗ khác.



"..."



"Hạ Chí... Hạ Chí... Hạ Hạ?" Xa Ly Tử bắt đầu phát huy tính lì lợm của mình. Cô chọc vào lưng Hạ Chí, ngón tay non mịn cách một lớp áo đồng phục chọc vào da thịt, thật là ngứa.



Hạ Chí bỗng nhiên quay đầu, nheo nheo mắt. "Gọi một tiếng anh tớ sẽ đưa cho cậu."



"..."



"Anh?" Xa Ly Tử thử mở miệng, giọng nói vừa ngọt lại dịu dàng, hai mắt chứa đầy khát vọng nhìn anh. Hạ Chí cười, hai mắt cong cong bộ dáng giống con cáo nhỏ.



"Không được." Anh nói.



"???Vì sao?"



"Phải gọi là anh Hạ Chí."



"..." Xa Ly Tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tự trấn an bản thân ở trong lòng, hít sâu một hơi rồi lộ ra nụ cười giả tạo.



"Anh Hạ Chí ——"



"Ừ..." Hạ Chí gật đầu, cầm quyển bài tập đưa đến trước mặt cô, nghiêm túc mở miệng: "Nào, bây giờ tớ sẽ bắt đầu dạy cậu làm bài."



"???"



"Không phải là cho tớ chép đáp án à?" Xa Ly Tử khó tin mở to hai mắt nhìn anh.



"Xa Ly Tử, cậu nên biết loại hành vi chép bài này là không đúng." Hạ Chí nói lời chính đáng, khuôn mặt vô cùng đứng đắn.




Xa Ly Tử nhịn không được nắm chặt nắm đấm thép. "Cậu...thiếu...đòn!"



"Có muốn tớ dạy nữa hay không, không muốn thì thôi đi." Hạ Chí nói xong làm thế muốn xoay người sang chỗ khác, Xa Ly Tử vội vàng giữ chặt góc áo anh.



"Muốn muốn muốn, tớ sai rồi sai rồi, xin được cúi đầu với lão đại."



Xa Ly Tử: Anh anh anh.



- -



Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều sẽ có buổi tổng vệ sinh, ủy viên lao động hết sức cân nhắc đến vấn đề chiều cao của Xa Ly Tử, đặc biệt giao cho cô nhiệm vụ đổ rác.



Xa Ly Tử: "... "



Tiếng chuông vừa vang, toàn bộ phòng học trở nên náo nhiệt, mọi người cùng nhau bắt tay dọn bàn ghế, quét rác, lau cửa sổ, mà người chờ đổ rác là Xa Ly Tử lại bị bỏ quên bên cạnh, chỉ có thể nhìn mọi người bận rộn.



Cô chán nản đứng trên hành lang một lúc, cách sân thể dục không xa có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chí, anh cầm cây chổi nghiêm túc quét, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng chuyên chú.



Xa Ly Tử khẽ thở dài một cái, thu hồi tầm mắt, vừa lúc dừng lên người Hoa Tự đang lau cửa sổ.



Đôi mắt của cô lập tức sáng ngời.



"Tự Tự, tớ tới giúp cậu đây!"



"Nhưng mà, Li Tử à..." Hoa Tự có chút ngượng ngùng, duỗi tay chỉ lên trên, mở miệng: "Phía dưới tớ đã lau sạch, còn phía trên có khả năng cậu...sẽ không tới..."



"Tớ biết rồi." Xa Ly Tử vô cùng tự nhiên thu tay, giả vờ chuyện gì cũng chưa xảy ra.



Loanh quanh một hồi cuối cùng Xa Ly Tử cũng tìm được người cần giúp đỡ, cô nhìn động tác khó khăn của bạn học nữ thấp bé phía trước, vội vàng tiến lên.



"Này này, để tớ để tớ." Cô cầm lấy giẻ lau trong tay cô ấy, nghiêm túc nói: "Để tớ lau giúp cậu! Cậu quá lùn."



Bạn học nữ có chiều cao chẳng khác gì cô: "..."




"Ok, vậy cậu cẩn thận một chút, tớ đi thay chậu nước mới." Cô ấy nói.



Xa Ly Tử leo lên ghế, nghiêm túc cầm giẻ lau cửa, lấy chiều cao của mình cô chỉ cần nhón chân là có thể lau đến đỉnh cánh cửa.



Cô lau sạch lớp bụi trên đó, khi đang muốn kết thúc công việc, có hai bạn nam vui đùa đột nhiên không cẩn thận đụng vào chân ghế.



"A ——" tiếng hét vừa buột miệng thốt ra, chiếc ghế rung lắc đã được người ta cố định, một bàn tay khác đỡ lấy cánh tay cô.



Xa Ly Tử thấy rõ người tới, vội vàng cười nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu Hạ Chí, đã cứu tớ thêm một lần nữa."



Hạ Chí lạnh lùng buông cô ra, đôi môi đóng mở, phun ra một câu: "Đừng đùa với lửa nếu cậu không có khả năng phi thường."



Xa Ly Tử hơi tức giận, nhịn không được tranh luận với anh: "Rõ ràng là bọn họ va vào tớ, sao lại biến thành tớ không có khả năng?!"



"Chẳng nhẽ cậu không rõ chiều cao của mình thế nào?" Hạ Chí châm chọc: "Ngoan ngoãn đổ rác là được rồi, cậu dành lau cửa làm gì."



Xa Ly Tử thở hổn hển vì tức giận.



"Hạ Chí ——"



"Được rồi, tớ không muộn tranh cãi với cậu nữa." Hạ Chí lập tức cắt ngang lời của cô, lướt qua người cô đi về chỗ của mình. Xa Ly Tử đứng tại chỗ, thở một hơi thật mạnh rồi trợn trắng mắt.



Tổng vệ sinh xong, chủ nhiệm lớp kết thúc buổi sinh hoạt, chuông tan học vang lên Xa Ly Tử cùng Hoa Tự mang cặp chạy ra khỏi cửa.



Hạ Chí dừng động tác thu dọn đồ đạc, đưa mắt nhìn bóng dáng của cô, giây kế tiếp anh làm như không có việc gì.



Hai ngày nữa là sinh nhật Phạm Nhiêu Nhiêu, hôm nay Xa Ly Tử cố ý gọi Hoa Tự giúp mình chọn quà, hai người đi tới phố đi bộ cách đó không xa.



Nơi này cách trường không xa, mà hôm nay còn là thứ sáu, dòng người đông vui nhộn nhịp, các cửa hàng san sát nhau, hàng hóa bên trong lóe cả mắt, hai cô gái hào hứng đi tới đó.



Chọn lựa nửa ngày, cuối cùng Xa Ly Tử quyết định mua cho Phạm Nhiêu Nhiêu một chiếc gối ôm hình gấu, đương nhiên —— mua về nhà cũng có thể dùng chung, cô vô cùng thích con gấu nhồi bông này.



Mà Hoa Tự chọn chính là một cây son bóng rất đẹp.




"Phạm Nhiêu Nhiêu trước giờ chưa từng đánh son!" Xa Ly Tử thẳng thắn nói với cô ấy.



"Cho nên mới phải mua, có người phụ nữ nào mà không thích trang điểm chứ." Hoa Tự vẫn là giọng điệu dịu dàng như trước, nhưng lời nói thì không thể phản bác.



"Nhưng mà lỡ như bà ấy không cần thì sao?!" Xa Ly Tử giãy giụa trong cơn hấp hối.



"Cô sẽ hạnh phúc hơn khi nhận được chiếc gối ôm này của cậu, huống chi ——"



"Mẹ cậu nhất định sẽ dùng." Hoa Tự chém đinh chặt sắt. Xa Ly Tử hết hy vọng, buông chiếc gối trong tay ra, cúi đầu tuyệt vọng.



"Vậy được rồi." Cô đành thỏa hiệp.



"Ngoan." Hoa Tự cười khẽ, dịu dàng sờ đầu cô.



Chọn quà xong hai người tiếp tục đi dạo phố, Hoa Tự vừa vặn muốn mua nội y, hai người đi tới cửa hàng bán nội y.



Xa Ly Tử khó có thể dời mắt, ánh mắt dính chặt trên chiếc nội y kiểu ren với chiếc nơ hình con bướm.



Phạm Nhiêu Nhiêu là người quê mùa, chưa bao giờ biết tới mấy thứ mang hơi thở thiếu nữ, từ khi Xa Ly Tử trưởng thành tới nay chỉ toàn mặc những chiếc áo ngực thuần sắc, kiểu dáng bình thường thì đã đành đằng này trông còn rất xấu.



Đâu giống như những thứ trong cửa hàng này...Xa Ly Tử nuốt nước miếng, nhìn Hoa Tự lựa đồ, cố gắng kìm nén sự hâm mộ nơi đáy lòng.



Rối rắm nửa ngày, Hoa Tự cuối cùng cầm hai bộ đi quầy tính tiền, một bộ màu xanh lam bộ còn lại là màu hồng, tạo hình tinh tế nhỏ xinh, cùng với những viền, ở giữa thắt một chiếc nơ hình con bướm.



Đó chính là hai bộ Xa Ly Tử thích nhất.



Cô hâm mộ đến mức đôi mắt đỏ hoe.



"Tự Tự —— cậu thật tốt...muốn mua gì cũng được, hâm mộ cậu quá đi mất!" Xa Ly Tử kéo tay Hoa Tự, hít hít cái mũi chỉ thiếu điều nước mắt lưng tròng.



Hoa Tự nhẹ giọng nói: "Nào có...tớ mới phải hâm mộ cậu đấy."



"Tớ có gì mà hâm mộ."



Xa Ly Tử vặn ngón tay bắt đầu đếm: "Cậu xem, tớ lớn lên không đẹp, dáng người cũng không tốt như cậu, tình huống trong nhà càng không cần phải nói, ba mẹ đối với cậu tốt như vậy..."



"Haizz——" Xa Ly Tử nói xong thở dài một hơi thật sâu, nhìn trời: "Thật là càng nói càng đau lòng."



"Cậu có Hạ Chí." Trên môi Hoa Tự hiện lên nụ cười nhàn nhạt. "Tớ siêu hâm mộ hai cậu."



"Cậu ấy là một tên khốn!" Nhắc tới Hạ Chí, Xa Ly Tử lập tức giận sôi máu, bắt đầu phàn nàn về những chuyện đã xảy ra lúc chiều với Hoa Tự, trong giọng nói oán trách bao hàm cả sự thân thiết một cách rõ ràng.



Hoa Tự lẳng lặng nghe, trên mặt trước sau vẫn treo ý cười nhàn nhạt.



Dạo xong hai người lại dắt nhau đi ăn cho tới khi cảm thấy thỏa mãn rồi mới chia tay nhau, người nào về nhà nấy. Xa Ly Tử túm quai cặp, tung tăng nhảy nhót, đưa chân đá những viên sỏi ven đường, một mình chơi đến vui vẻ.



Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen, chặn đường đi của cô. Xa Ly Tử ngẩng đầu, thấy Hạ Chí đứng trước mặt.



Vừa lúc hoàng hôn buông xuống, một vòng đỏ cam lấp ló sau lưng, bóng dáng màu đen kéo dài chiếu xuống mặt đất, trên mặt anh không chút biểu cảm, cứ lẳng lặng đánh giá cô.



Xa Ly Tử nghiêng đầu nhìn anh một hồi, giây lát cô chớp chớp mắt muốn lướt qua anh đi về phía trước.



"Này——"



"Cái này cho cậu."



Hạ Chí bỗng dưng vươn tay về phía cô, đưa tới chiếc túi màu xanh lá nhàn nhạt đựng đầy sữa, là nhãn hiệu cô thích nhất.



"Mua cho tớ?" Xa Ly Tử thử hỏi.



"Ừ." Hạ Chí thấp giọng lên tiếng.



"Lý do." Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.



"Dỗ cậu." Hạ Chí bình tĩnh nói.