Một cơn gió thổi qua khiến lá cây xào xạc, hai người lẳng lặng đứng đó. Thấy bầu không khí quá tĩnh lặng Hạ Chí đành lên tiếng.
"Phản ứng này của cậu là ý gì?" Thấy cô như vậy anh hơi luống cuống.
Xa Ly Tử khẽ ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đen tuyền trong veo, đáy mắt phản chiếu một tia sáng lung linh.
"Tớ cũng thích cậu." Cô dần dần nở nụ cười, đôi mắt cong cong thành vòng cung.
Giống như ánh nắng mùa hè chiếu rọi, trong tích tắc trái tim không yên được bao bọc bởi sự ấm áp, mỗi một tấc mềm mại đập vào, máu chảy toàn thân trở nên chậm rãi, ngưng trệ.
Hạ Chí vươn tay kéo Xa Ly Tử vào lòng, ấn đầu cô vào ngực mình, có loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. "Thật may..."
Xa Ly Tử để anh tùy ý ôm mình một lúc rồi cố tránh khỏi vòng tay anh, hai má ửng hồng, đầu tóc hơi rối, cô đưa tay lên sửa sang lại. "Chúng ta đang ở trường đấy."
Hạ Chí nhìn cô với nụ cười ngây ngô, phấn khích không thể nói thành lời, dáng vẻ vui vẻ khác hẳn bình thường một 180•. Xa Ly Tử trừng mắt nhìn anh rồi vòng qua phóng xe đi.
"Đi thôi, về nhà."
"Được." Hạ Chí ngoan ngoãn theo sau cô.
Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, hình như cũng có điều gì đó khác lạ.
Những chuyện trước đó được che giấu cẩn thận trở nên không kiêng nể gì. Hạ Chí và Xa Ly Tử ngày càng xích lại gần nhau hơn, không khí giữa hai người luôn vui vẻ.
Như thể có bong bóng màu hồng trong không khí.
Tần Hiểu Đồng nhìn về phía hai người đang đùa giỡn ở kia.
Vừa ra khỏi căng tin Xa Ly Tử đã phàn nàn rằng mình ăn quá nhiều, gần đây mình có vẻ tăng cân một chút. Hạ Chí véo đôi má mềm mại, bầu bĩnh của cô. "Không hề, đây là thứ dễ thương nhất tớ thấy."
"Có nghĩa là tớ béo hả?" Xa Ly Tử ngẩng đầu nhìn anh. Hạ Chí sửng sốt, cẩn thận nhìn cô, do dự trả lời.
"Không...nhưng khuôn mặt hình như có da có thịt hơn chút...?" Nói xong anh đưa tay chọc chọc. Xa Ly Tử thành công bị chọc tức.
"Sao cậu dám nói tớ béo!" Cô đưa tay ôm cổ Hạ Chí, hung ác vỗ đầu anh: "Cậu không muốn sống nữa phải không?"
"Xa Ly Tử! Cậu có thể nghiêm túc chút được không?!" Hơi thở của Hạ Chí không ổn định, hai má ửng hồng. Anh kéo hai tay cô xuống, gần như ôm hờ trong vòng tay.
"Đừng làm loạn." Anh cau mày khiển trách. Xa Ly Tử đá anh hai cái.
"..." Tần Hiểu Đồng thở dài một hơi, khóe mắt vô tình rơi vào Lý Phi Minh bên cạnh. Cậu ta cũng đang nhìn hai người trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Như đoán ra được điều gì đó, Tần Hiểu Đồng cúi đầu nhíu mày, vẻ mặt đầy suy tư, giây sau cô giơ tay kéo ống tay áo của người bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cậu ta.
"Bạn học Lý, trên thế giới này chỗ nào chả có hoa thơm!"
"Hả?" Lý Phi Minh trầm mặc nhìn cô, trong con ngươi lộ ra vẻ nghi hoặc. Tần Hiểu Đồng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đó, nuốt nước bọt, kiên quyết nói câu tiếp theo.
"Tại sao...tại sao phải đơn phương một nhánh hoa..."
Độ cong khóe miệng Lý Phi Minh dần dần biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trầm mặc không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Tần Hiểu Đồng, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cô nói một cách hào hứng.
"Tôi thấy anh đào bán ở ngoài cổng trường khá ngon, để tôi mua cho cậu hai ký mang về nhà sau khi tan học nha?" (Tên của nữ9 có nghĩa là anh đào)
"..."
Lý Phi Minh nhìn cô bằng một cái nhìn đầy quan tâm, im lặng quay người tiếp tục bước đi.
-
Khi Xa Ly Tử gặp lại Hứa Tự đã là nửa tháng sau sự cố tỏ tình.
Không thể tưởng tượng được rằng cả hai đã không gặp nhau lâu như vậy, những người bạn tốt từng không thể tách rời dần dần bị ghẻ lạnh từng chút một, cho đến khi tình cảm bền chặt dần biến mất.
Xa Ly Tử đến gặp Hạ Chí để lấy vở bài tập. Hôm qua cô ở nhà anh đến muộn, lúc về quên mang theo, cô không hề nhớ ra nó cho đến khi lớp trưởng đến thu.
Thật xấu hổ khi nói rằng, là một học sinh khối xã hội nhưng cô phải dựa vào Hạ Chí, một học sinh khối tự nhiên giúp đỡ.
Lúc kỳ thi cuối kỳ đến gần Xa Ly Tử bắt đầu chú ý đến việc học, nên đã quyết định tìm đến Hạ Chí nhờ dạy thêm. Chiêu này dùng từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng hiệu quả, đến lúc thi kết quả vô cùng khả quan.
Xa Ly Tử đứng ở cửa lớp nhìn xung quanh, thoáng qua đã thấy Hạ Chí đang ngồi trong đám người, cô kiễng chân vẫy tay với anh. Hạ Chí như cảm nhận được điều gì, nhướng mắt nhìn sang.
"Vở bài tập..." Xa Ly Tử nhếch môi. Anh gật đầu, cầm quyển vở trên bàn bước ra cửa.
"Lúc nào cậu mới bỏ được cái thói vứt đồ lung tung hả?" Hạ Chí vừa mắng vừa đưa vở bài tập cho cô, trong khi đó Xa Ly Tử mỉm cười hài lòng.
"Không phải vẫn có cậu đấy à?"
"Cậu, cậu..." Hạ Chí bất lực nhìn cô, giơ tay gõ nhẹ lên trán. Xa Ly Tử hơi nhắm mắt, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
"Ly Tử?" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ bên cạnh, pha lẫn chút ngạc nhiên.
Xa Ly Tử lập tức nhìn sang, sau khi nhìn thấy đó là Hứa Tự cô chớp chớp mắt để che giấu sự phức tạp trong mắt.
"Tự Tự." Cô vui vẻ thốt lên như mọi khi.
"Sao cậu lại ở đây?" Hứa Tự tới gần, tự nhiên liếc nhìn Hạ Chí bên cạnh.
"Tớ tới lấy vở bài tập, tối qua để quên ở nhà Hạ Chí." Xa Ly Tử lắc quyển vở trên tay, miệng vẫn nở một nụ cười vô tâm.
"Cậu được ôm chân phật rồi." Hứa Tự hiểu ra, bất lực lắc đầu.
"Hừm..." Xa Ly Tử cắn môi nhìn cô ấy một cách vô tội.
"Cậu không về lớp là muộn đấy." Hạ Chí đẩy đầu cô. Xa Ly Tử giật mình, nhanh chóng chào tạm biệt hai người: "Tớ về lớp đây."
"Ừ, đi từ từ thôi." Hứa Tự ở sau lưng nhắc nhở cô.
Bóng lưng Xa Ly Tử nhanh chóng biến mất ở góc hành lang, khi Hứa Tự đang định nói gì đó Hạ Chí đã quay người bước về chỗ của mình.
Cảnh tượng vừa rồi bất giác hiện lên trong đầu, cả hai đang cười như không có người ngoài ở đây, sự thân thiết và hạnh phúc như muốn trào dâng, cô ấy không khỏi siết chặt ngón tay, trong lòng đau nhói.
Làm nhiều như vậy hóa ra vẫn không có kết quả sao?
-
Từ đầu mùa đông đến nay thời tiết càng ngày càng lạnh, gần đây dự báo thời tiết luôn nói sẽ có tuyết rơi nhưng mãi mà không thấy bông tuyết nào, chỉ thấy ngón tay đông cứng, sương trắng phun ra từ miệng mỗi sáng.
Xa Ly Tử lạnh đến mức không muốn đạp xe, ngày nào cũng cọ vào ghế sau của Hạ Chí, hài lòng nhét tay vào túi áo khoác của anh.
Con trai vốn có nhiệt độ cao tự nhiên, nếu đưa bàn tay lạnh vào một lúc sẽ thấy rất ấm, dễ chịu.
Xa Ly Tử yên tâm tận hưởng nó.
Bất tri bất giác đã bước vào tháng 1.
Ngày đầu năm mới trường học có kỳ nghỉ hiếm hoi ba ngày. Lý Phi Minh kiến nghị đi công viên giải trí, Tần Hiểu Đồng và Xa Ly Tử hớn hở đồng ý.
"Nhất trí nhất trí!!!"
Ba người bọn họ có thể nói là cùng chí hướng, nghịch ngợm, trẻ con, không biết mùi vị sầu muộn.
Nhảy nhót với nhau mỗi ngày giống như một niềm đam mê bất tận.
Sau khi xác nhận hành trình, Xa Ly Tử hẹn Hạ Chí. Anh vẫn như vậy, chẳng thể nhìn ra đang vui hay không nhưng anh chưa bao giờ từ chối cô.
Và Hứa Tự...
Xa Ly Tử do dự một lúc, cuối cùng vẫn mời cô ấy và Vương Tiểu Hổ. Hoa Tự thì vui vẻ đồng ý còn người kia bận học thêm nên không thể đi.
Giữa đường không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, một vài người đã tập trung ở lối vào của công viên giải trí đúng giờ.
Sáng sớm mùa đông sương vẫn chưa tan, hôm nay là một ngày nắng đẹp, ban mai màu đỏ cam xuyên qua mây dày, ánh vàng rải rác khắp mặt đất.
Xe cộ trên đường phía xa, người đi đường, người bán hàng rong, tất cả đều được phủ một màu vàng, những cành cây trơ trụi trên vỉa hè cũng được nhuộm một chút sức sống.
Tần Hiểu Đồng và Lý Phi Minh tới trước một bước, Xa Ly Tử ngồi sau xe đạp của Hạ Chí chạy tới, vừa khóa xe thì nhìn thấy Hứa Tự ở bên kia đường.
Hôm nay cô ấy rất đẹp.
Một chiếc áo khoác màu đỏ với phần cổ lông màu nâu quấn quanh cổ làm cho khuôn mặt trái xoan thêm phần nhỏ hơn, bên dưới là chiếc quần bút chì màu đen, tôn lên bắp chân mảnh mai, dưới chân mang một đôi bốt da.
Xa Ly Tử lặng lẽ nhìn xuống bản thân.
Chiếc áo len dày do Phạm Nhiêu Nhiêu tự đan nay đã giống như trái bóng rồi. Áo khoác là một chiếc áo kẻ sọc rất phổ biến với hàng cúc sừng, vì sợ lạnh nên cô đã đi một đôi giày tuyết dày.
Ngay cả đôi chân duy nhất có thể nhìn cũng hơi nảy nở vì mặc thêm một chiếc quần dài.
Cô không khỏi thầm thở dài, ánh mắt chuyển qua Hạ Chí.
Chàng trai 17 tuổi vốn đã có khí chất điềm đạm, dáng người cao ráo, đẹp trai. Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác kiểu dáng đơn giản, chiếc quần jean bao lấy đôi chân thẳng tắp, cùng với đôi dày đen cũng có thể tạo cho anh thêm mấy phần lạnh lùng.
Thật xấu hổ.
Xa Ly Tử không dấu vết lùi lại một bước đứng bên cạnh Tần Hiểu Đồng.
Suy nghĩ của cô cứ thế bay xa, suy nghĩ đủ thứ, trong lòng không khỏi cảm thán, cũng may là hồi đó căn nhà mua được khá tốt.
Đang suy nghĩ miên man, Hứa Tự đã đi tới, tươi cười chào hỏi mọi người.
Trong số đó, chỉ có Xa Ly Tử và Hạ Chí là quen thân với cô ấy, còn hai người kia chỉ gật đầu lịch sự. Xa Ly Tử chả nhường ai, bước lên trò chuyện với cô ấy.
Vì đến sớm nên khu vui chơi lúc này không có mấy người, vừa vào cửa đã thấy các loại trò chơi, chúng được thiết kế với nhiều màu sắc vô cùng bắt mắt khiến người ta thích thú.
Tận dụng cơ hội không phải xếp hàng, bọn họ nắm chặt thời gian để chơi một số trò phổ biến.
Bất tri bất giác đã đến trưa, xung quanh ngày càng nhiều người hơn, những người vừa xuống khỏi tàu lượn vẫn chưa tỉnh táo. Xa Ly Tử chơi rất nhiệt tình, giờ phút này miệng đắng lưỡi khô.
Uống xong hai ngụm nước vẫn cảm thấy chưa đủ, dư quang liếc quán kem trước mặt, hai mắt sáng lên.
"Muốn ăn không? Muốn ăn không?" Cô kích động kêu lên, Tần Hiểu Đồng nhanh chân chạy tới. Xa Ly Tử vội vàng chạy theo, ba người phía sau cũng bất lực đi tới.
Dâu và việt quất đã rất lâu chưa ăn nhưng Xa Ly Tử quyết định lấy hương dâu, một nụ cười thoáng qua trong mắt Hạ Chí, anh chọn vị việt quất.
Vừa đi vừa ăn, trong miệng vừa lạnh vừa ngọt, tạo nên vị đặc biệt giữa mùa đông này. Xa Ly Tử cắn hai miếng kem trong tay rồi dừng ánh mắt trên tay Hạ Chí.
Đó là vị việt quất mà cô đã nghĩ đến từ rất lâu.