Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 26




Ngày hôm sau, lúc Xa Ly Tử, Lý Phi Minh và Tần Hiểu Đồng đang hăng say trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình ở cửa.



Xa Ly Tử ngạc nhiên quay lại nhìn. Cô thấy Hạ Chí đang đứng ở cửa, đồng thời bên tai vang lên những thanh âm trầm thấp.



Lớp xã hội đa số là con gái, hiếm khi gặp được trai đẹp như anh, họ vui mừng hớn hở như mèo gặp chuột.



Hơn nữa đây còn là Hạ Chí, người được nhiều người biết đến.



Đã có rất nhiều lời thảo luận trong những cuộc trò chuyện riêng tư.



"Sao cậu lại đến đây?" Xa Ly Tử tò mò bước tới, dù sao thì hai phòng học cách nhau mấy tầng lầu, bình thường cũng ít khi đến thăm nhau.



"Mẹ tớ sáng nay có làm bánh, nhờ tớ mang đến cho cậu nhưng quên mất." Hạ Chí đưa chiếc hộp nhỏ trong tay. Xa Ly Tử đưa tay nhận lấy.



"Oa!!! Vui quá, vừa lúc tớ đang đói bụng, cảm ơn dì Phương giúp tớ nhé!"



"Ừ." Hạ Chí đáp, như nghĩ ra điều gì anh thản nhiên hỏi: "Buổi trưa cậu định đi ăn với ai?



"Đồng Đồng, Tiểu Minh..." Xa Ly Tử vùi đầu mở hộp, nóng lòng lấy một miếng bỏ vào miệng.



"Ngon quá!"



"Buổi trưa chờ tớ." Hạ Chí nói.



"Hả?" Xa Ly Tử ngậm bánh quy, ngơ ngác nhìn anh.



"Buổi trưa tớ sẽ đến văn phòng giáo viên Toán sợ lúc đó sẽ có rất nhiều người, nhớ gọi 1 phần giúp tớ giống của cậu là được." Hạ Chí giải thích. Xa Ly Tử lúc này mới hiểu ra, gật đầu đồng ý.



Khi quay trở về chỗ ngồi với đống bánh quy, các cô gái từ bốn phía tụ tập xung quanh Xa Ly Tử cùng với những lời bàn tán và lòng hiếu kỳ. Xa Ly Tử thì quá quen thuộc với những chuyện này nên nhanh chóng nói rõ.



"Mẹ cậu ấy làm bánh, nên bảo mang đến cho tôi một ít."



"Oa! Chắc hẳn mẹ Hạ là người rất dịu dàng nhỉ?"



"Ừ, siêu dịu dàng luôn!" Xa Ly Tử đẩy chiếc bánh quy trong tay về phía trước: "Các cậu có muốn ăn thử không?



"Có."



Cô gái trước mặt vui vẻ trả lời, sau đó cậu một cái tôi một cái chẳng mấy chốc hộp bánh quy lập tức vơi đi một nửa.



Bên tai toàn là tiếng khen ngợi.



"Ngon quá đi!"



"Cậu thật hạnh phúc đấy Xa Ly Tử. Vừa có thể đi học cùng Hạ Chí mỗi ngày, vừa được bánh quy tình yêu nữa nha!"




"Ly Tử, gần nhà cậu có căn nhà nào đang bán không? Tôi phải bảo bố mua một căn mới được."



"..."



"Thôi thôi!!! Vào học rồi, mọi người mau giải tán đi!"



Trán Xa Ly Tử nổi đầy vạch đen, vội vàng đuổi họ. Giờ phút này cô thật sự thấy tuyệt vọng với cái thế giới chỉ biết nhìn mặt này.



Buổi trưa, trong căn tin đầy ắp tiếng nói chuyện và mùi thức ăn. Xa Ly Tử vất vả lắm mới lấy được hai đĩa.



Trước mặt có đủ loại món ăn, cô chậm rãi liếc qua, trong miệng lẩm bẩm.



"Không ăn khoai tây, không ăn cà rốt, ừm...dì cho cháu đùi gà, thêm súp lơ xào thịt ạ."



"Phần còn lại là khoai tây sườn, đậu phụ khô..."



"Tôi bê giúp cậu."Lý Phi Minh không nhìn nổi nữa, cầm lấy đĩa trên tay cô, ba người tìm một chỗ trống ngồi xuống.



"Sao Hạ Chí chưa đến nhỉ..." Xa Ly Tử lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa.



"Bên này—" Cô lập tức duỗi tay gọi, hai mắt Hạ Chí như sáng lên, nhanh chóng bước tới.




Trên chiếc ghế dài hai cô gái ngồi cạnh nhau. Lý Phi Minh ngồi đối diện với Tần Hiểu Đồng, một đĩa đầy thức ăn được đặt trước mặt Xa Ly Tử.



Hạ Chí nhìn một cái, sau đó ngồi xuống trước mặt cô.



"Sao không gọi món giống của cậu." Anh cau mày lẩm bẩm khi nhìn các món ăn trên đĩa. Xa Ly Tử ngay lập tức giải thích: "Cậu không ăn khoai tây mà?"



"Nhưng tớ muốn ăn sườn heo." Hạ Chí rất vô tội.



"Cho cậu." Xa Ly Tử nghe vậy thì gắp mấy miếng sườn đặt vào đĩa của anh.



Hạ Chí không có ý kiến, chỉ liếc nhìn món ăn của cô, từ trong đĩa gắp thêm hai miếng súp lơ.



"Thức ăn của cậu không đủ đâu ha..."



"Chắc là đủ rồi." Tuy nói vậy nhưng Xa Ly Tử vẫn nhặt súp lơ anh cho nhét vào miệng, vừa gật đầu vừa nhai.



"Ừm, súp lơ ngon lắm."



"Thế để tớ cho cậu thêm hai miếng."



"Đủ rồi đó, cho nữa thì người không đủ ăn sẽ chính là cậu đấy."




"Không sao."



Hai người không coi ai ra gì cứ gắp thức ăn cho nhau. Tần Hiểu Đồng và Lý Phi Minh không khỏi nhìn nhau, sau đó cúi đầu im lặng ăn cơm.



Sau khi tạm biệt Hạ Chí, trên đường quay về lớp Lý Phi Minh thản nhiên hỏi: "Cậu và Hạ Chí có quan hệ rất tốt đúng không?"



"Đương nhiên!" Xa Ly Tử mở to hai mắt: "Bọn tớ lớn lên cùng nhau mà."



"A..." Lý Phi Minh nhếch khóe miệng thành một đường vòng cung, vươn tay xoa mái tóc của cô.



"Thật hâm mộ."



"Cậu hâm mộ chuyện gì?" Xa Ly Tử hất tay cậu ta ra, tiếp tục bước đi: "Ai bảo lúc ấy cậu lại chuyển đi."



"Tôi cũng đâu muốn...nhưng biết làm sao được khi mà công việc của ba tôi có sự thay đổi chứ..." Lý Phi Minh lẩm bẩm theo sau cô, trong mắt hiện rõ sự khó chịu.



Xa Ly Tử phớt lờ cậu ta và quay về chỗ của mình.



Bước sang tháng 10 nhiệt độ ngày càng mát mẻ. Xa Ly Tử đã dần thích nghi với cuộc sống của khối xã hội, may mắn thay có Tần Hiểu Đồng, Lý Phi Minh trò chuyện, chơi đùa cùng nhau mỗi ngày nên cuộc sống vẫn muôn màu muôn vẻ.



Chỉ có điều không hiểu sao dạo gần đây Hạ Chí thường xuyên hẹn cô ăn cơm trưa, nhóm ba người biến thành nhóm bốn người.



Thời gian như cát giữa kẽ tay. Thoáng qua, vào một buổi sáng nào đó, khi Xa Ly Tử đi ra ngoài cô chợt thấy nhiệt độ lạnh hơn mấy phần, hơi thở trong miệng biến thành sương mù trắng xóa.



Mùa thu sắp kết thúc.



Tin tức gần đây là về trận mưa sao băng sư tử vào giữa tháng. Nó được mệnh danh là "Vua của những trận mưa sao băng" hiếm thấy trong hàng chục năm qua, không biết phải bao lâu nữa mới có thể nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng như vậy.



Tình cờ hôm đó là thứ bảy.



Xa Ly Tử bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Nào là chăn màn, đèn pin, đồ ăn nhẹ, sữa chua, thậm chí cả kính thiên văn để đề phòng.



Cô vẫn luôn hướng tới những thứ này, dường như sự nhiệt tình mà cô thiếu trong học tập lại được sử dụng vào lĩnh vực này. Mỗi ngày Tần Hiểu Đồng và Lý Phi Minh đều nghe cô lải nhải bên tai, từ một chuyện không đáng để trong lòng bỗng trở nên được mong chờ.



Xa Ly Tử hẹn Hoa Tự, Vương Tiểu Hổ và Hạ Chí, tổng cộng có sáu người. Điểm ngắm đẹp nhất là núi Nam Sơn cách đó không xa, không cao, đường núi bằng phẳng nhưng tầm nhìn rất rộng.



Xa Ly Tử cố tình chọn một bãi cỏ ở lưng chừng núi, nằm thẳng trên đó, cả bầu trời như thể được thu hết vào mắt.



Ngày nhớ đêm mong cuối cùng ngày ấy cũng tới.



Sau giờ học vào thứ sáu, Xa Ly Tử dặn đi dặn lại những người khác 10 giờ tối gặp mặt, không gặp không về. Mọi người đều nhất trí.