Tiểu Ác Ma

Chương 10: Ngủ riêng




Sau khi về nhà, cả hai rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

Nói đúng ra, là sếp nhỏ vừa nhìn thấy bóng người bay tới bay lui liền phiền, không biết là vì tức giận hay vì ngượng ngùng, nói chung chỉ muốn không thèm phản ứng.

Nếu như có thể trách cứ đối phương, bây giờ hắn đã không khổ não như vậy.

Hôm đó, hắn cố hết sức bước ra từ phòng rửa tay trong tư thế bình tĩnh, sếp nhỏ không có tâm trạng tiếp tục dùng bữa cơm xem mắt này, trong lòng rối bời, đành phải lén lút đi tính tiền liền trốn về, sau đó mới gửi một tin nhắn xin lỗi.

Còn tên nhóc ác chướng mắt nào đó thì không dám quay lại trong túi, bộ dáng ủy ủy khuất khuất, đôi cánh vỗ phanh phách mà bay theo phía sau.

Không biết xấu hổ.

Vốn dĩ muốn giáo huấn đối phương, sếp nhỏ liền khô cằn mà trách cứ: "Sau này mi không được phép làm loại chuyện này nữa!" Nói xong, hắn trước tiên đỏ mặt, âm cuối mềm xuống giống như làm nũng.

Kết quả là, tiểu ác ma đến gần nhìn thẳng vào hắn, tỏ vẻ mặt hồ đồ không biết gì, lên tiếng ngay thẳng chính trực như đúng rồi: "Trái cây của người hầu nên cho chủ nhân ăn!"



Lần này ngay cả mang tai cũng đỏ bừng, nóng rực như bị lửa đốt qua, sếp nhỏ lùi về phía sau vài bước theo bản năng, nghiêng đầu qua chỗ khác phản bác: "Dù sao cũng không thể đụng vào ta." Quá mức xấu hổ cho nên không hỏi ra đến cùng đối phương có biết mình đã làm ra hành vi kia là có ý gì hay không, hơn nữa, nghe nó nói như vậy hình như đã nhận định ngực hắn là, khụ khụ, là nơi có thể ăn sao?

Lý giải cái kia thành đồ ăn, sếp nhỏ ngây thơ cũng không nghĩ sau hơn, hơn nữa một đứa trẻ làm sao có thể hiểu được 【 mút-- 】, vì vậy hắn xua tay không cần phải nhiều lời nữa, nghĩ thầm tốt hơn hết là tự mình giữ khoảng cách với nó đi.

Trên thực tế, tiểu ác ma tuy không hiểu nhưng thắng ở bản năng, đã nhận định là bạn đời của mình thì sẽ không bỏ qua cơ hội ăn đậu hũ, cho dù vẫn mạnh miệng gọi là người hầu. So với đối phương cũng là một con chim non, nó rõ ràng là táo bạo hơn rất nhiều, ờ thì, không biết xấu hổ hơn nhiều.

Có lẽ sức mạnh bị phong ấn và ký ức truyền thừa sắp tới...

Dù sao thì sếp nhỏ cũng hạ quyết tâm muốn tránh xa, còn tiểu ác ma thì phát huy hết khả năng di chuyển cơ động của nó, quấn lấy không tha.

Lúc đi tắm, nếu sếp nhỏ không chịu ngâm chung, tiểu ác ma liền bẻ đầu vòi hoa sen làm nước nóng phun thẳng vào người sếp nhỏ, quần áo ướt sũng dính vào da thịt, tiểu ác ma ngồi yên trên người vịt nhỏ mà nâng quai hàm xem xét đánh giá.

Chậc, dính sát, phong cảnh đẹp vô cùng.

Mà lúc ngủ, sếp nhỏ nhiều lần muốn đuổi nó đi nên đã đặc biệt mua một chiếc ổ mèo mềm mại cho nó, nhân cơ hội dạy nó ngủ riêng. Giống như vô số đứa trẻ giận dỗi khác, tiểu ác ma tự nhiên không chịu, nhưng thay vì một khóc hai nháo ba thắt cổ, nó nằm im trong ổ mèo ở phòng khách.

Kết quả là vào ngày hôm sau, khi sếp nhỏ ra ngoài, hắn phát hiện tiểu ác ma bị ốm, có lẽ vì nó không đủ sức đề kháng với một số loại vi rút ở loài người, vô cùng đáng thương mà co rúc ở trong ổ mèo, đầu run lẩy bẩy. Lần này đun nước, mớm thuốc cũng không giúp gì được, đối phương làm nũng hắn liền váng đầu đồng ý dọn ổ mèo đi.

Tạch, kế hoạch ngủ riêng thất bại.

Quay về bên người bạn đời của mình, tiểu ác ma cười híp mắt nằm dưới chiếc chăn bông, ngủ thiếp đi với vài lọn tóc của sếp nhỏ trong tay.

Thật đúng là một đứa trẻ hư.

[Hết chương 19]

#20

Cuối thu, mặt trời lặn rất sớm, gió hơi se lạnh.

Sếp nhỏ tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại đứng dậy lắc lắc đầu bước thẳng vào phòng tắm.

Nhóc ác bên kia gối đầu ngủ ngon lành không phát giác gì, vừa xoay người vừa nói vài câu mộng mị khó hiểu.

Nước chảy ra từng chút một, mãi cho đến khi sắp tràn ra khỏi bồn, sếp nhỏ mới đưa tay đóng lại rồi cởi sạch quần áo, ngâm mình trong đó.

Rất ấm.

Thật ra, hắn muốn được như trong phim ảnh, đem cả người ngâm trong làn nước lạnh để tỉnh táo lại một chút, nhưng mà thời tiết không cho phép, không thể làm gì khác hơn là phải tăng nhiệt độ lên.

Cảm giác nhớp nháp không còn nữa, nhưng cơ thể vẫn còn nóng.

Hắn nhắm mắt lại, loạt cảnh trong mơ kiều diễm ướt át đã từng lặng lẽ đến vào lúc nửa đêm lại trào dâng, những cảnh tượng lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn. Dù là sự hòa quyện của hơi thở hay sự quấn quít của cơ thể, thì sự sung sướng ấy cũng khiến hắn run lên.

Mà đằng sau sự sung sướng, là hoảng sợ.

Kể từ sau khi trải qua chuyện vô cùng xấu hổ kia, hành động của đối phương đã giảm bớt phóng túng phần nào, nhưng hắn lại dường như trở nên không bình thường, những ý nghĩ mỹ miều nóng bỏng như không thể kiểm soát bắt đầu lởn vởn trong đầu hắn.

Trong ngày thường, một nụ hôn như có như không, một cái đụng chạm da thịt, hoặc là ánh nhìn chăm chú, thâm thúy từ đôi mắt đôi mắt xám sâu thẳm, tất cả đều khiến da đầu của sếp nhỏ tê dại.

Hắn đã cảnh báo bản thân mình không biết bao nhiêu lần rằng mặc dù người kia có trưởng thành về ngoại hình, nhưng thể chất và tinh thần của nó vẫn như trẻ con, tất cả những gì nó làm là vì tò mò và thiếu hiểu biết mà thôi.

Không ngờ là, hắn liên tục bị tiểu ác ma đụng chạm, chạm đến trái tim run lên, hoặc là nói, là trong nội tâm hắn có một ác ma giương nanh múa vuốt mà thoát ra khỏi cơ thể, ảo tưởng cùng đối phương càng ngày càng thân mật, đến mức không thể tưởng tượng nổi.

"A..."

Chán nản mà thả lỏng thân thể trượt vào trong làn nước, trong đầu sếp nhỏ đều tràn đầy những suy nghĩ là mình sắp có hành vi tội lỗi như vậy, liền cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.

Lần đầu tiên động tâm, lại thích sai đối tượng rồi.

Nhưng mà, lời tuyên bố vô tâm vô phế* của tiểu ác ma lại vang lên bên tai hắn: "Ta trưởng thành rồi thì ngươi sẽ là cô dâu của ta!" Hắn rên rỉ một tiếng, không thể không thừa nhận rằng có lẽ hắn đã cũng đã sớm chấp nhận, đã sớm chôn chặt những suy nghĩ chân thật và bẩn thỉu nhất trong lòng từ lâu.

*Vô tâm vô phế [没心没肺] ~ Một tâm một phế: Tạm hiểu là "Không tim, không phổi", thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là... ngu đần.

Không tự chủ được vuốt ve ngực của mình, nhưng lại không có loại cảm giác kích thích kia, chỉ có cảm giác khó hiểu không biết phải làm sao. Hắn kẹp chặt chân mình, nhìn chằm chằm vào những gợn sóng trên mặt nước, thừa nhận có chút tuyệt vọng khi gặp khó khăn--

"Ừm... không đủ..."