Tiết Thanh Minh - Viếng Nhầm Mộ Lão Quỷ Ngàn Năm

Chương 8




Một loạt tiếng bước chân trống rỗng và chậm rãi từ lầu trên truyền xuống, ở bên trong cầu thang yên ắng này, âm thanh đó trở nên chói tai.

Là…… Người ư……?

Tôi thở hổn hển rồi nhanh chóng tính toán một chút, chạy như điên xuống phía dưới.

Chạy xuống ước chừng được mười phút cuối cùng cũng tới tầng trệt, lúc này tiếng bước chân kỳ dị vẫn luôn theo phía sau.

Tôi không dám lớn tiếng la to, sợ rằng sẽ làm cái thứ gì đó ở trên nổi giận, chỉ có thể dốc sức lay mạnh cái tay nắm cửa, nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, cánh cửa vẫn giữ nguyên giống như bị hàn chặt.

Tôi bỗng nhiên chú ý tới một điều, không biết từ lúc nào, tiếng bước chân phía sau thế mà lại biến mất……

Nó đi rồi sao?

Một giây tiếp theo, m.á.u trong cơ thể tôi như đông lại, bóng của tôi được ánh đèn lờ mờ chiếu lên tường, ở phía sau bóng của tôi còn có một cái bóng khác.

Tóc dài, váy dài, móng tay dài.

Đúng là tiêu chí phù hợp của nữ quỷ lúc nửa đêm.

Xã hội đã tiên tiến như vậy, nữ quỷ không thể đổi mới một chút sao?

Hai bàn tay với móng tay sơn màu đỏ tươi bóp chặt lấy eo tôi, hơi thở lạnh ngắt từ sau tai truyền đến.

Vào giờ phút này, nếu nhìn từ góc nhìn của Thượng Đế, chắc chắn nữ quỷ đang dựa vào sau lưng tôi giống như một cô gái nhỏ đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.

Tôi không cử động nhìn chăm chú vào hai cái bóng đang quấn quýt với nhau, câu thần chú đuổi ma quỷ mà Doanh Điện đã dạy là gì ấy nhỉ?

Thế mà một chữ cũng không nhớ nổi!

Bụng tôi xuất hiện một cơn đau nhói, mẹ kiếp! Con ma nữ này muốn m.ổ b.ụ.n.g tôi à! 

Trong lúc không biết phải làm sao, tôi buột miệng thốt ra ——

“Phát triển dân chủ văn minh hòa bình......”

Động tác của ma nữ có chút chậm lại, tôi nhìn cánh cửa, liền dùng sau ót đánh mạnh mẽ về phía sau.

Tiếp đó tôi đạp mạnh vào cánh cửa, một tiếng “rầm”, cánh cửa vậy mà lại mở ra!

Tôi chạy như điên ra ngoài, trên đường phố không có lấy một bóng người.

Bóng đêm tối đen như mực, đèn đường mờ nhạt ảm đạm, chỗ góc đường lờ mờ, không nhìn ra đó là cái gì.

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc......”

Phía sau tiếng bước chân kỳ dị lại vang lên, tôi không dám dừng lại, tiếp tục chạy như điên.

Cuộc rượt đuổi này cuối cùng cũng đã kết thúc khi ánh mặt trời bắt đầu mọc.

Tôi cả người mệt mỏi về tới nhà, trên bàn có một bát cháo mẹ đã nấu sẵn, tôi bưng bát lên.

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc......”

Tiếng bước chân quen thuộc lại lần nữa vang lên ở phía sau, tôi bỗng nhiên quay đầu lại, phía sau lại trống không.

“Mẹ?”

Không có ai đáp lại.

Lúc này trong phòng mẹ tôi có âm thanh kỳ lạ.

Tôi rón ra rón rén mở cửa ra, liền nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường nghiêng người về phía bên trong.

Thời tiết đã chuyển sang ấm áp, nhưng bà ấy lại đắp một cái chăn bông thật dày, tôi lại gọi một tiếng, vẫn không có tiếng đáp lại.

Có gì đó không đúng! Tôi một phen nhấc chăn lên, liền nhìn thấy…… Liền nhìn thấy……

Bạn đã từng nhìn thấy người khổng lồ chưa?

Đầu óc của tôi trong nháy mắt bị chập mạch, đây là giấc mơ hay hiện thực? Bà ấy/hắn là ai? Tại sao lại nằm ở trên giường của mẹ tôi? Tại sao lại mặc quần áo của mẹ tôi? Tại sao......

Tôi mở to hai mắt, trong lòng không cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy không hiểu gì cả. Muốn nhìn thấy cái gì đó, nhưng lại sợ khi phải nhìn thấy gì đó.

Tôi lấy điện thoại di động ra bấm 110, nhưng sau nhiều lần gọi, lại nhận ra rằng không thể gọi được ——

Tay tôi run quá mức, bấm nhầm số 111, rồi lại bấm nhầm 100, mãi đến khi kết nối được thì lại vô tình chạm vào nút ngắt cuộc gọi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tiet-thanh-minh-vieng-nham-mo-lao-quy-ngan-nam/chuong-8.html.]

Tôi giơ tay lên và tự mình tát vào mặt 2 cái, trong lòng lẩm bẩm “Bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Bỗng nhiên, người trên giường trở mình, chăn đắp trên người từ từ phồng lên, càng lúc càng cao lên, giống như… Có ai đó trong chăn đang bò dậy.

Tôi từng bước lùi về phía cửa, dưới chân vấp một cái, ngã ngồi xuống đất.

Lúc này mới nhận ra cả chân tay đều bị tê cứng, hoàn toàn không thể cử động.

Cái thứ trong chăn ùng ục một tiếng rồi lăn xuống đất, bò về phía tôi.

Ánh mắt tôi dừng lại trên mình của người trên giường, người này trên bụng có cái lỗ thủng rất lớn, đang chảy dịch mủ ra bên ngoài.

Còn cái thứ đang bò về phía tôi, là từ trong bụng người trên giường bò ra, nó bò càng ngày càng gần.

Khuôn mặt nó hình trứng ngỗng, tóc ướt sũng dính sang hai bên gò má, cằm tròn, mũi thẳng, nhưng hai hốc mắt lại là hai lỗ máu, m.á.u đen ngòm đang ồ ạt chảy ra.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Nó không nhìn thấy gì, mù mờ lắc lắc cái đầu, nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề là ——

Khuôn mặt này...... Giống hệt tôi......

Một giọt nước rơi lên mu bàn tay, tôi chợt nhận ra trên mặt đã thấm đầy nước mắt, vì sao tôi lại khóc? Tôi cũng không biết, chỉ là thấy trong lòng khó chịu.

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc......”

Lại là tiếng bước chân quen thuộc, tôi quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy một đôi chân dính đầy máu, lên trên là váy dài màu đỏ tươi, móng tay dài nhỏ giọt máu, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng bệch.

Cằm tròn, mũi thẳng.

Lại là “tôi”!

Cái “tôi” này con ngươi vẫn còn, bụng lại trống rỗng, từ xương sườn đi xuống, xương hông đi lên, đều trống rỗng, giống như bị thứ gì đó móc rỗng, mép bắp thịt còn để lại dấu răng.

Hai “tôi” trước và sau đều đang đi/bò về phía tôi.

Hai chân tôi tê cứng, không còn chỗ nào để thoát, so với sợ hãi thì kinh khủng hơn chính là tuyệt vọng, cả đời này sẽ chấm dứt trong tuyệt vọng sao?

Không đời nào!

Tôi đột nhiên mở to mắt, cầm lấy cây gậy bóng chày bên cạnh rồi đứng lên đánh đập điên cuồng. 

Biến đi! Biến đi! 

Cũng không biết là đánh trong bao lâu, cổ tay tôi bỗng nhiên bị một bàn tay lạnh giá nắm thật chặt, mở mắt liền đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Doanh Điện.

Những thứ kia đều không còn ở đây nữa.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Những thứ đó là gì?” Giọng tôi khàn khàn, cơ thể không kiểm soát được mà ngồi bệt xuống đất.

Doanh Điện ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ mái tóc tôi: “Những thứ đó đều là cô, nói đúng ra, là hình dạng lúc ch/ết của cô ở kiếp trước.”

Hắn nói tôi trời sinh hồn phách không đủ, mỗi một đời đều bị ác quỷ quấn lấy, không có kết cục tốt đẹp.

“Vậy ở kiếp trước tôi ch/ết như thế nào?”

“Kiếp trước cô bị ác quỷ móc rỗng bụng vào đêm trước ngày cưới, kiếp trước nữa cô bị oán linh móc đi đôi mắt khi đang chạy bộ vào ban đêm, kiếp trước nữa...”

Tôi mệt mỏi xua xua tay, ý bảo hắn đừng nói nữa.

Giữa môi và răng đều là mùi vị của bi thương, tại sao tôi lại thê thảm như vậy?

Doanh Điện đứng dậy: “Chỉ cần tìm lại tinh phách còn thiếu của cô, những chuyện như vậy sẽ không còn xảy ra nữa...”

“Doanh Điện!” Tôi ngắt lời hắn, “Anh có thể ôm tôi được không.”

Phía trên đầu có một sự im lặng, một đôi tay lạnh băng nhẹ nhàng ôm lấy tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được hắn đang cố gắng hạn chế khí lạnh trong cơ thể.

Tôi co rúm cả tứ chi, thở một hơi thật dài, rất lâu sau, tôi lặng lẽ rời khỏi vòng tay hắn, nở một nụ cười xấu hổ:

“Cảm ơn, đã nhiều năm rồi không có ai ôm tôi như vậy.”

Doanh Điện nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm, như thể nhìn một người khác xuyên thấu qua tôi.

Hắn nói: “Hãy tin tôi, quãng đời còn lại của cô sẽ an ổn, đời đời bình an.”