Tiết Thanh Minh - Viếng Nhầm Mộ Lão Quỷ Ngàn Năm

Chương 3




2. Sau tiết Thanh Minh lại đi tảo mộ.

Bầu trời vẫn mưa rơi lác đác, tôi đứng dưới chân núi cảm thấy trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn xuất hiện cùng một lúc.

Tôi đưa tay gõ gõ chiếc vòng: “Người tốt, tôi sắp lên núi, ngài có gì muốn dặn dò không?”

Doanh Điện: “Trên núi này có cấm chế, tôi không thể tùy ý hiện hình, cô hãy nhớ kỹ một câu —— Mọi thứ không tầm thường đều là bình thường.”

Tôi: “Nghĩa là gì?”

Doanh Điện: “Cô có biết vì sao hôm qua nữ quỷ đó có thể làm cô bị thương không?”

Tôi: “Vì chiếc vòng này sao?”

Doanh Điện: “Là bởi vì cô đã nhìn thấy cô ta.”

Tôi: “Hả?”

Doanh Điện mắng nhẹ một tiếng “Ngu dốt”, rồi giải thích:

“Quỷ vốn vô hình, không cách nào làm hại người, cô thấy cô ta thì trong lòng sinh ra sợ hãi, quỷ liền thừa cơ phá bỏ cấm chế để làm hại cô.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

“Tôi hiểu rồi, chiếc vòng này cho phép tôi nhìn thấy được quỷ, trong lòng tôi càng sợ thì quỷ càng có thể làm hại tôi, chỉ cần tôi không sợ hãi, quỷ cũng không thể làm hại tôi?”

“Đúng vậy!”

Nói chuyện xong, tôi chỉnh lại ba lô, bắt đầu đi lên núi.

Đi được tầm 10 phút, sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi, hơi thở yếu ớt nói: “Người tốt, ngài có thể ra đây một chút không, có một chuyện quan trọng......”

Doanh Điện bực mình trả lời: “Đã nói với cô là tôi không thể hiện hình mà!”

Xem ra hắn không có nói láo, trên núi này thực sự có cấm chế đối với hắn.

Vậy không thể trách tôi không khách khí, tôi tìm đến một khối đá, dùng hết sức lực toàn thân dồn về chiếc vòng đập xuống......

“Cô định làm gì?!” Doanh Điện nghiêm nghị quát tháo.

Tôi coi như đã hiểu, hắn hoàn toàn không thể rời khỏi chiếc vòng này!

Bà đây cứ đập chiếc vòng này, cái con quỷ như anh hãy chờ ch/ết khốn đốn ở ngọn núi này đi! 

“Áaaaa…”

Một tiếng hét trong nháy mắt vang lên, làm kinh động đến rất nhiều chim.

Những giọt m.á.u đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi xuống đất, làm cho lớp đất ẩm ướt dưới chân giống như sống dậy tham lam hút lấy.

Sắc mặt tôi trắng bệch, khắp người run rẩy.

Chiếc vòng này sao lại cứng thế này!

“Cổ tay tôi m.á.u thịt bị đập đến lẫn lộn, chiếc vòng lại không có một chút hư tổn!”

“Vô dụng thôi, hãy từ bỏ đi!” Doanh Điện giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tiet-thanh-minh-vieng-nham-mo-lao-quy-ngan-nam/chuong-3.html.]

Tôi thất vọng ngồi xuống đất, không nói một lời băng bó kỹ vết thương, sau đó tiếp tục đi lên núi.

Hôm nay đường lên núi cực kỳ khó đi, mấy lần đều thiếu chút nữa bị những thứ linh tinh dưới chân làm vấp ngã.

“Híhí, hahaha......”

Bỗng nhiên có tiếng cười của đứa trẻ truyền tới bên tai. 

Tôi theo tiếng cười nhìn lại, cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Cách đó không xa ở bên vách núi, có một đứa trẻ khoảng 2 3 tuổi đang chơi đùa.

Tôi theo bản năng bước đi nhanh hơn: “Đi mau đi mau!”

Doanh Điện chế nhạo tôi: “Cô đúng là không có lòng yêu thương!”

Haha!

Ai lại dám lan tỏa lòng yêu thương tại nơi quỷ quái này!

Tôi cảnh giác chú ý đến đứa trẻ......

Ơ? Đứa trẻ đâu? Sao bỗng nhiên không thấy nữa?

Chân tôi bỗng nhiên bị ghìm xuống, hai chân tôi giống như bị đổ chì vào không chuyển động được nữa.

“Hehehe, ôm chị~”

Một trận đau nhói xuyên qua eo, tôi nhìn thấy đôi tay nhỏ màu trắng xanh mạnh mẽ thắt chặt eo tôi.

Đứa trẻ vẫn đang cười, miệng nó càng nhếch càng lớn, nhếch đến tận lỗ tai, một cái miệng lớn mọc đầy răng nanh, chất lỏng màu vàng đục chảy xuống định cắn tôi.

“MẸ KIẾP!”

Tôi túm lấy phía sau cổ áo của tên tiểu quỷ, dùng hết sức ném nó đi.

Tên tiểu quỷ vung vẩy tay chân khô quắt rơi xuống phía dưới vách đá.

Vừa mới dùng quá sức lực, toàn bộ cánh tay tôi không kiềm chế được mà run lên. 

Không ngờ, lúc này Doanh Điện lại không có châm chọc mỉa mai tôi.

Trên núi này có gì đó không bình thường!

Khi tiếp tục đi tôi không dám lơ là, mỗi một bước đều cẩn thận.

Đôi mắt cũng không dám nhìn lung tung.

Tôi không quan tâm những thứ lộn xộn đó, nhưng không thể ngăn cản được những thứ đó cứ liên tục lọt vào tầm nhìn của tôi!

Ở giữa đường núi ngay trước mặt tôi, một bàn tay đã mục nát gần như chỉ còn lại xương khô giống như rơm rạ từ trong đất chui ra.

Nó ra sức bới đất, dường như muốn bò ra khỏi mặt đất.

Bới một hồi lâu, cái đầu lâu khô màu trắng xám ló ra.

Một cơn gió lạnh và ẩm ướt thổi qua, khiến tôi không khỏi rùng mình một cái.