Tiết Thanh Minh - Viếng Nhầm Mộ Lão Quỷ Ngàn Năm

Chương 16




Nếu như tôi có siêu năng lực này, sao không tưởng tượng ra một ultraman nhỉ.

Hắn giải thích cái gọi “Chân Thành Động” là “suy nghĩ trong lòng, đều sẽ trở thành sự thật”, tình hình khi ấy vô cùng nguy cấp, trong tiềm thức tôi ước muốn có một con rồng đến cứu mạng, Động Chân Thành liền đáp ứng tưởng tượng của tôi.

Còn tại sao tôi lại không tưởng tượng ra ultraman, chắc là bởi vì trong tiềm thức tôi tin rằng mình là hậu duệ của rồng, trong thời khắc nguy hiểm sẽ có rồng thật đến che chở.

Chiếu Kiến Tường, Chân Thành Động, thành Địa Phủ khéo chơi thật!

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Doanh Điện thầm niệm “giẫm phân chó giẫm phân chó”, không có gì thay đổi, lại nhắm mắt tưởng tượng hắn trong bộ dạng không mảnh vải che thân, sau đó nhẹ nhàng mở mắt ra, hắn vẫn mặc áo quần chỉnh tề!

“Chân Thành Động này hình như không còn linh nữa!”

Doanh Điện ánh mắt không thiện cảm nhìn tôi: “Cô lại tưởng tượng gì nữa vậy?”

Tôi cười ngượng ngùng.

Hắn giải thích rằng con người khi đối mặt với ranh giới sinh tử sẽ bộc phát năng lực vô hạn, chỉ có lúc đó thì mới có thể tưởng tượng mọi thứ trở thành hiện thực.

Tôi suy nghĩ lời nói ấy mà cảm thấy lạnh cả sống lưng, nếu như lúc ấy tôi tuyệt vọng chờ ch/ết, thì Chân Thành Động cũng sẽ đáp ứng tưởng tượng của tôi phải không?

8. Khoản nợ ngàn năm cuối cùng cũng đã thanh toán.

Đi qua Chân Thành Động, chính là ao Thiết Phách, cũng chính là mục đích của chúng tôi trong chuyến đi này.

Tinh Phách của tôi đã được nuôi dưỡng ở trong Hồn Phách của Doanh Điện suốt ngàn năm, từ lâu đã nhiễm khí tức của hắn, nếu như trực tiếp giao trả lại cho tôi, e rằng đời đời kiếp kiếp của tôi phải sống dưới bóng tối của hắn, đây không phải chuyện tốt cho cả hai chúng tôi, cho nên cần phải tới ao Thiết Phách gột rửa Tinh Phách, sau đó mới có thể hợp vào Hồn Phách của tôi.

Nói là ao, nhưng ao Thiết Phách cũng chỉ lớn bằng cái chậu rửa mặt, bên trong tràn ngập sương trắng, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Doanh Điện đưa ngón trỏ và ngón giữa chọc vào chỗ trái tim, lấy ra một viên hạt châu trắng óng ánh ném vào ao.

Ánh sáng trắng óng ánh tỏa ra từ trong ao, bao quanh khắp người tôi, ký ức như thủy triều ập đến——

Đây là một không gian tối tăm khép kín, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cơn phẫn nộ và không cam chịu, tiếc là lại bị lá bùa phong ấn, một chút sức lực cũng không dùng được, chỉ có thể ra sức đập phá mọi thứ xung quanh, cho đến khi kiệt sức rồi từ bỏ.

Trong lòng tôi lúc đầu tràn đầy thù hận, thề sẽ gi/ết hết tất cả những kẻ đã làm tổn hại tôi, nhưng mà bóng tối vô tận này thật sự quá khó để chịu đựng.

Tôi chờ đợi bao lâu? Năm trăm năm? Một ngàn năm? Lâu đến mức ngay cả hình dáng của kẻ thù cũng quên đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tiet-thanh-minh-vieng-nham-mo-lao-quy-ngan-nam/chuong-16.html.]

Lại không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng nữa, cuối cùng thì thù hận cũng bị thời gian bào mòn đi, nhưng khát khao muốn trở lại trần gian càng ngày càng mãnh liệt.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Gió hiu hiu mát mẻ, ánh nắng ấm áp, hương hoa nhàn nhạt, nước sông mát lạnh.

Quỷ không thể cảm nhận được cảnh vật của trần gian, tôi chỉ có thể cố gắng tìm kiếm những cảm nhận hồi còn sống còn sót lại trong ký ức.

“Hoài niệm quá......”

Tôi thở dài một tiếng, lại tự mình dọa mình, hoài niệm cái gì? Những ký ức đó đều không phải của tôi, chẳng lẽ là của Doanh Điện?

Suy nghĩ rối tung cả lên, rồi những ký ức đó lại như thước phim tua ngược nhanh chóng rời khỏi tâm trí tôi, khi ánh sáng trong ao Thiết Phách tan biến hết, Doanh Điện sắc mặt nhợt nhạt, yếu ớt cười nhẹ:

“Sau này cô sẽ đời đời bình an, tôi đã thực hiện được lời hứa với cô rồi.”

Tôi bỗng nhiên có một cảm giác lạ thường, đó là một loại cảm giác đến từ tận sâu trong linh hồn, không thể diễn tả rõ ràng nhưng cảm giác được rằng mọi thứ đều đã thay đổi.

Tôi suy đi nghĩ lại, rồi hỏi hắn: “Bây giờ anh sẽ đi đầu thai sao?”

Doanh Điện lắc lắc đầu: “Trước tiên tôi phải đưa cô trở về.”

Vừa dứt lời, dưới chân bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ.

Trời ơi! Không lẽ dưới đất còn có quái vật gì nữa sao!

Tôi lập tức bỏ chạy, nhưng lại bị một tay Doanh Điện kéo lại.

Chúng tôi theo lối đi lúc đầu đi đến miệng hang động thông với tầng địa ngục thứ 18, mới phát hiện nơi này âm binh đã đứng chật kín, chen chúc dồn lại vào nhau, nhìn không thấy cuối hàng.

Hơn nữa mỗi âm binh trên tay đều cầm xiên thép trợn mắt nhìn, nhìn chúng tôi giống như kẻ thù, không biết còn tưởng rằng chúng tôi đã đào mộ tổ tiên của chúng nó lên.

Doanh Điện sắc mặt nghiêm trọng: “Diêm Vương đã trở về, chỉ e rằng chúng ta sẽ không có kết cục tốt.”

“Hả? Vậy bây giờ phải làm sao?”

Hắn sẽ không nóng giận mà đưa tôi đi đánh hết 18 tầng địa ngục, mãi mãi không thể thoát ra chứ?