Phần lưng tôi tiếp xúc mặt đất, nhưng không cảm thấy đau, vừa bò dậy đứng lên chạy được hai bước thì cổ họng cảm thấy tanh, một hơi phun ra một ngụm m.á.u đỏ sẫm.
Doanh Điện tới dìu tôi, tôi chùi một bên mặt, lớn tiếng hỏi hắn: “Có cách nào liên lạc với trần gian không?”
“Cô muốn làm gì?”
“Tìm người đốt cho cỗ tên lửa đạn đạo xuống đây, cho nổ banh xác nó!”
Tôi có quen biết một ông chủ cửa hàng vàng mã, không có thứ gì là ông ta không làm được.
Doanh Điện không nói gì, ôm tôi ngay tại chỗ rồi lăn xuống, chỗ chúng tôi vừa đứng bỗng xuất hiện cái hố lớn, đó là do Chúc Cửu Âm vừa mới dùng đầu đập xuống.
Cái đập này không nhẹ, vảy trên đầu nó đều bị tróc xuống, lộ ra lớp da rắn màu hồng bên trong.
“Đâm vào lớp da của nó mau!”
Doanh Điện lại một lần nữa bay lên không trung, từ trên xuống dưới người kiếm hợp nhất đ.â.m xuống phía dưới, Chúc Cửu Âm mới vừa chịu tổn thất không biết phải làm sao, lúc này lại cẩn thận bảo vệ cái đầu, Doanh Điện đ.â.m mấy lần vẫn không ăn thua.
Lúc này tôi chú ý đến con ch.ó dữ bên cạnh, nó đang thè lưỡi ra mải mê hóng drama.
Tôi nhẹ nhàng vòng ra phía sau nó, tôi nhấc cục đá nặng tầm mấy chục cân rồi đập mạnh vào đuôi nó.
Hóng drama cũng có rủi ro, đứng hóng cần phải cẩn thận!
Chó dữ “gào” một tiếng rồi chạy vọt đi, đúng lúc đ.â.m vào người của Chúc Cửu Âm, làm nó kẹt vào trong kẽ đá.
Chính là lúc này!
Doanh Điện hóa thành một thanh kiếm sáng đ.â.m vào đỉnh đầu con rắn khổng lồ, lại ở sống lưng đ.â.m xuyên ra, một tiếng gào thét vang động núi sông, cơ thể của Chúc Cửu Âm từ từ mềm nhũn xuống.
Chúng tôi tiến vào miệng hang động đã sụp đổ, phía dưới là một lối đi không thấy được điểm cuối, hai bên tường đá khắc đầy tình tiết cô gái bị ác quỷ truy sát, cô gái thời cổ đại, cô gái thời dân quốc, cô gái thời hiện đại, những cô gái này đều có khuôn mặt giống tôi.
Tôi không kìm được mà đưa tay vuốt v e lên bức bích họa: “Những cô gái này đều là tôi sao?”
Doanh Điện: “Đây là “Chiếu Kiến Tường”, mỗi người đều có thể nhìn thấy kiếp trước của mình ở trên tường.”
Nói như vậy thì những thứ chúng tôi thấy đều không giống nhau? Thật kỳ diệu!
Tôi bỗng nhiên rất tò mò muốn biết hắn thấy gì.
“Thoảng qua như mây khói, không đáng nói đến.”
Doanh Điện mắt nhìn về phía trước, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn lên.
Cũng đúng thôi, lão quỷ này đã du đãng trên thế gian này hơn ngàn năm, những niềm vui và nỗi buồn như vậy cả đời người gặp được mấy lần, còn ở chỗ hắn đã lặp đi lặp lại nhiều lần, thần kinh cũng bị tê liệt rồi, chẳng trách hắn lại một lòng muốn đầu thai làm người.
Chúng tôi lại đi thêm một lúc lâu, vẫn không thấy được điểm cuối của lối đi, không ổn! Nơi này quá yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai chúng tôi vang vọng lại.
Sự bất an trong lòng tôi càng lúc càng rõ rệt, không nhịn được liền kéo kéo ống tay áo hắn:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/index.php/tiet-thanh-minh-vieng-nham-mo-lao-quy-ngan-nam/chuong-14.html.]
“Tầng địa ngục thứ mười chín chẳng phải nên càng nguy hiểm và đáng sợ hơn sao? Tại sao chúng ta đi lâu như vậy lại không gặp phải thứ quái quỷ gì?”
Không chừng lại có ác linh thượng cổ nào đó đang núp ở trong bóng tối chờ chúng tôi tự chui đầu vào lưới.
Doanh Điện dừng lại, cúi đầu nhìn tôi: “Nguy hiểm nhất và đáng sợ nhất đều đến từ đây——” Hắn chỉ chỉ vào tim, ánh mắt *ý vị thâm trường nhìn tôi.
*ý vị thâm trường: Ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
So với quỷ thần thì thứ đáng sợ hơn là lòng người sao?
Tôi suy ngẫm những lời này, cảm thấy khá có lý, đang chuẩn bị tìm chủ đề làm dịu đi không khí căng thẳng, đột nhiên toàn thân cảm thấy lạnh cóng.
Không thấy Doanh Điện đâu!
Hắn vừa rồi còn đứng bên cạnh tôi. Trong chớp mắt liền biến mất.
Càng làm cho tôi bất an hơn là những vết m.á.u kỳ lạ xuất hiện trên bức bích họa, dường như có ai đó đang gọi tên tôi, tiếng gọi đó từ phía sau bức bích họa truyền tới.
Tôi thận trọng ghé lại nghe, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy bức bích họa chuyển động, giống như đang chiếu phim:
“Tôi” cài trâm hoa bị ác quỷ móc nội tạng, đứa trẻ bên cạnh “tôi” cũng bị móc não;
“tôi” mặc váy cưới bị ác linh cấu xé thành từng mảnh vụn, người chồng mới cưới của “tôi” cũng bị vặn mất đầu.
......
Mỗi một đời “tôi” đều ch/ết vào khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Tôi đứng ngẩn ngơ trước bức bích họa, cả người lạnh toát, không còn để ý đến sự biến mất đột ngột của Doanh Điện.
Vậy nên——
Không chỉ có tôi đời đời kiếp kiếp bị ác quỷ sát hại, mà còn có cả những người thân ở bên tôi, bọn họ đều bị tôi làm liên lụy mà ch/ết không được yên ổn.
Đáy lòng bỗng hiện lên một tiếng than thở:
“Đau khổ không?” Đau khổ!
“Hận không?” Hận!
“Hận ai?” Hận người đã gây ra mọi chuyện!
“Người đó là ai?” Người đó là......
Doanh Điện!!
Hai từ này vừa thốt ra, chính tôi cũng bị dọa cho giật mình, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ dùng giọng điệu ác độc như vậy để kêu tên của ai đó.
“Bụp!”
Trong bóng tối đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó một bóng dáng bò tới, hắn chậm rãi bò đến bên chân tôi, đưa một bàn tay nhợt nhạt, khớp xương tinh tế, nắm chặt vạt áo tôi.
Tôi cúi xuống, hắn ngẩng lên.