Tiết Thanh Minh - Viếng Nhầm Mộ Lão Quỷ Ngàn Năm

Chương 12




Lúc này có một cuộc hỗn loạn xảy ra trên cầu Nại Hà, trong số các âm hồn trên cầu có một âm hồn có khuôn mặt quen quen, đây không phải là tên sát nhân tàn bạo vừa bị xử b.ắ.n cách đây mấy hôm sao?

Hắn lúc này trên mặt tràn đầy sợ hãi, từ dòng sông vô số oán linh chui lên ra sức kéo hai chân của hắn, muốn kéo hắn xuống vực sâu *vạn kiếp bất phục

*vạn kiếp bất phục: Thành ngữ, ý nói muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Tên sát nhân ra sức giãy giụa, toàn bộ đầu cầu trở thành một đám hỗn loạn.

“Không được chen lấn! Không uống canh thì không đầu thai được đâu!”

Tôi hét lớn, nhưng không có âm hồn nào nghe tôi cả.

Càng la càng chen lấn, càng chen lấn càng hỗn loạn, thấy tình hình sắp mất kiểm soát, tôi nổi giận vung chiếc muôi lớn để ngăn cả bọn linh hồn ở lại trên cây cầu.

Tên sát nhân bị cái muôi làm nổi lên hung tính, hai mắt đỏ bầm đè tôi xuống đất: “Mày ch/ết đi——”

Tôi bây giờ đã được buff, sợ gì hắn! Nhanh chóng tạo kết ấn đánh vào lưng hắn, trong tiếng kêu đau đớn, tôi một cước đá hắn xuống sông.

Tôi vừa mới bò dậy đã cảm thấy dưới chân bắt đầu lắc lư, sắc mặt lập tức thay đổi, ra sức khua tay về phía đám âm hồn đang chen chúc nhau trên cầu: “Mau lui lại, cầu sắp sập!”

Âm hồn mù mờ chẳng có phản ứng gì.

Tôi chỉ còn cách chạy lên cầu để giải tán, vừa la hét vừa xua đuổi cuối cùng đẩy được tất cả âm hồn về bờ bên kia.

Tôi vừa đặt chân trước lên bờ, sau lưng lóe lên tia sáng của một thanh kiếm, chân sau một khoảng trống không, cầu Nại Hà sập.

Một bên khác, Doanh Điện và Mạnh Bà cũng vừa kết thúc cuộc chiến.

Doanh Điện vẫn áo quần gọn gàng, còn Mạnh Bà trông rất thảm hại, mái tóc gợn sóng xinh đẹp bị rối tung.

Cả sáu con mắt đều trố mắt ngẩn ngơ nhìn cầu Nại Hà sụp đổ, Mạnh Bà mím chặt môi, toàn thân run lên không nói một lời, Doanh Điện thở dài một hơi, vẻ mặt đầy chỉ trích nói với tôi: “Cô đúng là chẳng bao giờ để người khác bớt lo.”

Tôi bực tức, cuối cùng là ai không cẩn thận đã dùng thanh kiếm c.h.é.m đứt cây cầu?!

Vò đầu bứt tóc, tôi an ủi Mạnh Bà: “Chị đừng lo, tôi từng học thiết kế cầu, tôi có thể thiết kế cho chị một cây cầu Nại Hà mới, bảo đảm kiên cố vững chắc.”

Dưới ý tưởng của tôi, một bản vẽ cấu trúc cây cầu cao lớn và hoành tráng hiện ra rõ nét.

Doanh Điện lại thở dài một hơi, dựa theo bản thiết kế của tôi rồi dùng linh lực dựng lại một cây cầu mới trên sông Vong Xuyên.

Sau khi xây cầu xong hắn đổ mồ hôi, rõ ràng đã tiêu hao không ít linh lực, hắn thở hổn hển tiến lại gần bên tai tôi:

“Tại sao mỗi lần cô làm chuyện tốt, tôi phải mệt đến sống dở ch/ết dở? Hơn nữa sao cô lại nhiều lòng tốt vậy?”

Mạnh Bà nhìn mà rưng rưng nước mắt: “Anh vì cô ta, mà không màng đến bất cứ điều gì sao?”

Chị, đừng nói mập mờ như thế chứ!

Chúng tôi thật sự không phải là mối quan hệ như chị nghĩ đâu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tiet-thanh-minh-vieng-nham-mo-lao-quy-ngan-nam/chuong-12.html.]

Tôi xem như đã hiểu, tôi và Doanh Điện là kịch bản linh dị, còn Mạnh Bà lại xem như đó là kịch bản ngôn tình.

“Này—— Bắt lấy!” Mạnh Bà ném tới một cái túi nhỏ, bên trong túi có mấy viên hạt châu trong suốt long lanh.

Đây chính là nước mắt Mạnh Bà sao?

Cũng không biết cô ta đã khóc từ lúc nào, tôi từ đáy lòng nói một tiếng cảm ơn, thế nhưng người đẹp lại không nhìn tôi, chỉ hướng về Doanh Điện nói lớn: “Lần sau đi qua chỗ tôi, nhất định phải uống thêm hai bát canh nhé!”

Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.

Ồ! Đây là câu chuyện tình yêu chốn địa phủ gì thế này!

Tạm biệt Mạnh Bà, chúng tôi tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi một lát.

Bây giờ đã có được Hoàng Tuyền Dẫn và nước mắt Mạnh Bà, Doanh Điện nói rằng sắp có một trận ác chiến xảy ra, bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại tinh thần.

Tôi dựa vào tảng đá mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ liền thấy trước mắt có bóng người, bên tai nghe thấy có tiếng người gọi: “Đại nhân.”

Tôi với Doanh Điện, Ly Trạch, Mạnh Bà bốn người đứng thành một hàng, ngoan ngoãn nghe lời răn đe của lão Phán Quan.

“Đốt bờ Hoàng Tuyền, phá hủy cầu Nại Hà, may mà ngài Diêm Vương ngày hôm nay không có ở đây, nếu không các ngươi dù có mười lớp da cũng không đủ tróc!”

Doanh Điện khẽ càu nhàu một câu: “Đều là điều bất trắc!”

Lời còn chưa dứt, một cây bút của phán quan bay đến trước mặt, lão phán quan quát lớn: “Còn dám già mồm? Có phải hình phạt lần trước chưa đủ không?”

Ly Trạch dùng cùi chỏ chọt chọt tôi, thì thầm nhiều chuyện: Tám trăm năm trước Doanh Điện định thay đổi vận mệnh của một người phàm trần, suýt nữa làm loạn cả Điện Thiên Tử, lão Diêm Vương nổi giận, phạt hắn năm trăm roi, sau đó phạt hắn đi đến Ly Hỏa Cảnh để tự kiểm điểm suốt năm trăm năm.

Tôi ngẫm nghĩ chẳng lẽ người phàm trần kia chính là tôi, rồi nghe lão Phán Quan tiếp tục hỏi: “Lần này lại vì cái gì?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Ly Trạch và Mạnh Bà cùng quay sang nhìn tôi, nhìn cái bà nội chứ nhìn!

Lão Phán Quan cũng quay sang nhìn tôi, ông ta mặt đầy kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải là người mà ngươi muốn thay đổi vận mệnh sao.....”

Doanh Điện cắt ngang lời ông ta: “Mấy người khác không có liên quan, tôi chỉ muốn trở thành người.”

Lão Phán Quan cười nói: "Trở thành người cũng là vì..."

“Đại nhân!” Doanh Điện lại cắt ngang lời ông ta.

Lão Phán Quan thở dài, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Doanh Điện đi sang sảnh phòng kế bên.

Hai người họ ở trong đó cả nửa ngày, sau đó Doanh Điện nhanh chân đi đến, kéo tay tôi ra khỏi cung điện.

“Đợi chút đợi chút, chúng ta đi đâu vậy?”

“Tầng địa ngục thứ mười chín.”