Tiết Thanh Minh - Viếng Nhầm Mộ Lão Quỷ Ngàn Năm

Chương 10




Cô gái càng ngày càng tiến gần vào nguy hiểm, tôi không nỡ nên nhắc nhở: “Này, đừng đi sang đó ——"

Lời vừa nói xong, một tia sáng màu vàng từ tấm phù ấn b.ắ.n tới, trước mắt tôi là một khoảng màu trắng chói mắt, khi mở mắt ra, phía bờ bên kia đã không còn ai.

Ảo giác?

“Cô gái, cô đến đây ngắm hoa sao?”

Một giọng nói già nua làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, một bà lão mặc bộ quần áo lanh khom lưng không biết đang làm gì trong biển hoa trước mắt.

“Đúng vậy, thưa bà.”

“Ừ, vậy tôi sẽ tặng cô một bông hoa nhé?”

Bà lão từ mặt đất nhổ lên một cây hoa bỉ ngạn, chậm rãi đưa nó trước mặt tôi.

Bông hoa này đang nở thật đẹp… Nếu như nó không được trồng trên cái đầu lâu mục nát, có lẽ nó sẽ đẹp rực rỡ hơn.

Tôi nhắm chặt phù chú màu vàng mà Doanh Điện đã đưa cho, cười híp mắt nói: “Bà à, cái đầu lâu này trông khó coi nhỉ?”

“Ồ... Vậy cô xem cái này thì sao?”

Bà lão quỷ nhấc năm ngón tay thành móng vuốt cầm chặt cái đỉnh đầu của mình, nhẹ nhàng vặn một cái như vặn ốc vít, cầm cái đầu đưa đến trước mặt tôi.

Ngay lúc này!

Tôi nhảy lên một tay cầm phù chú đập một phát vào cổ bà lão quỷ, ngọn lửa xanh biếc “bùng” lên.

Bà lão quỷ biến thành một người lửa lăn lộn khắp nơi, nằm đè lên một đám hoa bỉ ngạn, khiến toàn bộ chỗ đó bị ngọn lửa xanh biếc bao trùm lấy.

Doanh Điện nói thứ chúng tôi đang tìm nằm ngay dưới bông hoa bỉ ngạn, tôi cúi người đào bới mặt đất cả nửa ngày cũng không tìm được thứ gì.

Nhìn tay đầy vết máu, bực mình xua xua tay, đang chuẩn bị đến nơi khác xem thử, bỗng chân bị trượt một cái thiếu chút nữa là ngã xuống, hóa ra là cái đầu của bà lão quỷ lăn tới.

Bà biến đi! Tôi đưa chân đá bay cái đầu, chỉ nghe "rầm" một tiếng, mặt đất phía trước bị nổ tạo thành một cái hố lớn.

Trong khung cảnh tràn đầy bụi đất, một viên hạt châu to bằng nắm đ.ấ.m hiện ra, đó chính là “Hoàng Tuyền Dẫn” mà tôi muốn tìm!

Quá tuyệt, chân của tôi mà không gia nhập đội bóng quốc gia thì đúng là nhân tài không được trọng dụng!

Đáng tiếc là mọi chuyện lại không đơn giản như vậy, tôi vừa mới cầm viên hạt châu lên, sau đó cảm giác được một cơn rung rung ở mặt đất, tiếp đó là tiếng nổ lớn gần như muốn làm thủng màng nhĩ, hàng loạt chân cụt tay đứt từ trong mặt đất chui lên.

Ác quỷ đó như đói lòng sung chát cũng ăn, tóm được chân tôi liền gặm rỉa.

Mẹ kiếp bà nội mày, mày coi chân tao là chân giò heo nướng à?!

Vừa đạp một con ác quỷ, lại thêm một con quỷ đồi bại, đ.â.m đầu một cái trúng ngay n.g.ự.c tôi.

Chú có thể nhịn chứ thím không thể nhịn, mày cắn tao, tao cũng sẽ cắn lại mày!

Bất kể là mũi mày hay mắt, một miếng cắn một miếng lời.

Nói thật, mùi vị của thứ này chẳng ra làm sao, miệng nhả ra đầy mùi tanh hôi đến buồn nôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tiet-thanh-minh-vieng-nham-mo-lao-quy-ngan-nam/chuong-10.html.]

Tôi vùng lên vật lộn với một đám ác quỷ oán linh, mới vừa đánh bay một con ác quỷ bằng một đấm, cổ áo bỗng nhiên bị kéo lên từ phía sau.

Tôi quay đầu lại định cắn, nhưng lại bị một bàn tay lạnh che kín miệng. 

“Phù phù phù phù ——”

Doanh Điện bỏ tay ra, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới: “Cô làm gì mà lại biến thành cái bộ dạng quái quỷ như này?"

Theo như chúng tôi đã bàn bạc, hắn ở lại lầu các để giữ chân Ly Trạch Quân, tôi mang theo bùa hộ mệnh đi tìm hạt châu, sau khi thuận lợi sẽ lập tức rời đi, nào ngờ lúc tôi suýt chút nữa bị ác quỷ ăn thịt thì hắn mới xuất hiện.

Nhưng bây giờ không có thời gian để tranh luận những điều này, tôi lau một vết m.á.u đen trên mặt, rồi hướng về hắn lớn tiếng quát:

“Lấy được thứ đó rồi, mau đi thôi!”

Doanh Điện không nói gì, hắn vung bàn tay về phía tôi, một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai,ác linh bị đánh cho tan tác.

Tôi còn chưa kịp quay đầu, Doanh Điện đã đứng chắn che chở trước người, phía sau là tiếng gào thét của hàng ngàn hàng vạn ác linh, ở khóe mắt có thể nhìn các ác linh bay loạn bốn phía.

“Doanh Điện——”

“Kết ấn——”

Tôi và hắn kết hợp cùng tạo ra một kết ấn, đây là chiêu mà hắn đã dạy tôi trước khi đến đây.

Sức ép phía sau giảm bớt, tôi không thể không ngoái đầu nhìn lại, mẹ kiếp! Hoàng Tuyền nổi hồng thủy rồi!

Những cơn sóng cao mấy mét giống như mãnh hổ nổi điên tràn tới, không đúng, đó không phải nước! Đó là đám ác linh đang chen chúc nhau, nhìn cứ như đại hồng thủy vậy!

Một phen chiến đấu ác liệt như vậy đã làm tôi kiệt sức, chỉ có thể nhìn đại hồng thủy tràn về phía chúng tôi, Doanh Điện đưa tay, ôm lấy tôi bay lên, đi thẳng đến nơi an toàn.

Lúc này tôi mới phát hiện ra sau lưng của hắn đã bị ác linh gặm rỉa đến mức lộ ra xương trắng.

Nếu không phải vì cứu tôi, có lẽ hắn sẽ không bị thương nặng như vậy, trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vết thương của hắn: “Đau không?”

Cơ thể Doanh Điện sững lại một lát, đổi chủ đề nói: “Tửu lượng của Ly Trạch rất tốt, phải mất một chút thời gian. Xin lỗi.”

Sau lưng một tiếng "rầm" vang lên, Ly Trạch Quân say khướt đôi mắt đỏ bừng nhìn đồ đạc tan hoang trên sàn, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người chúng tôi, căm phẫn hét lớn "Thổ phỉ!"

Được rồi, lần này người mà hắn chửi nhất định có tôi.

Giữa những tiếng “đoạn tuyệt” liên tục của Ly Trạch Quân, tôi lôi Doanh Điện đến bờ Hoàng Tuyền trồng lại hoa bỉ ngạn.

Dựa theo cách hành sử của Doanh Điện, hắn thích thì đoạn tuyệt không thích thì cũng đoạn tuyệt, còn tôi thì chỉ cần rời đi là xong.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Nhưng tôi thì không, tự mình kéo ph/an tự mình dọn sạch, lời này có chút thô, nhưng xét về đạo lý thì không.

Sau khi trồng xong, Doanh Điện lại dùng linh lực để tưới, trong nháy mắt biển hoa lại như cũ.

“Woa! Đẹp thật!”

Tôi nhìn thành quả lao động của mình lại thấy vui vẻ khó hiểu, quay đầu nhìn sang Doanh Điện, hắn cũng đang nhìn tôi, trong mắt có thứ cảm xúc mà tôi nhìn ra được, khi chạm phải ánh mắt của tôi hắn vội vàng nhìn đi chỗ khác, dáng vẻ có chút bối rối.

Tôi sờ sờ mặt mình, sao vậy? Vẻ ngoài của tôi đáng sợ lắm sao?