không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, Diệp Nha cắn môi, buông tay Tiết Thụ ra, “Ra ngoài đi, ngoan ngoãn chờ đợi, đừng khóc…”
hắn khóc sao?
Tiết Thụ chùi mắt mình, quả nhiên là nước mắt.
Bà mụ đi vào, bảo hắn đi ra, Tiết Thụ trông thấy nương tử nằm trên giường đổ đầy mồ hôi cắn môi chịu đựng không la hét, hắn không muốn đi, nhưng hắn đã hứa với nương tử phải nghe lời, nương tử sắp sinh con cho hắn, nàng không cho hắn xem, vậy hắn phải nghe theo.
hắn ngoan ngoãn đứng dậy đi ra, chờ đợi bên ngoài phòng. Đại ca và tam đệ cùng lúc bưng thau nước vào phòng, sau đó lập tức đi ra, cùng hắn canh giữ bên ngoài. Đại ca đứng bên trái, tam đệ đứng bên phải, cả hai đều đưa lưng về phía hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy bọn họ nắm tay thành quyền. Tiết Thụ muốn hỏi hai người nương tử phải sinh bao lâu, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng nương tử la hét thảm thiết. hắn nhịn không được sợ run cả người, muốn chạy vào xem nương tử, lại bị đại ca dùng sức kéo lại.“Nương tử đừng khóc. Chúng ta không sinh nữa, ta không muốn con.” hắn khóc trong nức nở.
“Chàng câm miệng đi! Á, chàng lại nói không muốn nữa, con, sinh ra, sẽ, không gọi, chàng, là cha!”
Nương tử lại mắng hắn rồi, Tiết Thụ không dám nói bậy nữa, nhưng hắn rất sợ hãi, sợ nương tử đau.
“Nhị đệ đừng sợ, rồi sẽ qua thôi, rất nhanh sẽ tốt.” Giọng nói Tiết Tùng bình ổn, nhưng sắc mặt lại trắng bệch.