Khuôn mặt nàng hồng hồng, ánh mắt nhìn chăm chú xuống mặt bàn, không dám xem hắn. Dù sao, đã lâu như vậy không gặp, vừa trở về đã thân mật, tim nàng, đập thật nhanh, luôn cảm thấy hành động này của hắn... có một ý nghĩa khác.
Tiết Bách đàng hoàng buông nàng ra, ngồi ở phía nam, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người Diệp Nha, nắm tay nàng vuốt nhẹ: “Nhị tẩu, ta đói rồi. Nhưng bây giờ ta lại muốn ăn nàng, làm sao đây?”Diệp Nha kinh hoảng, thật sâu liếc hắn một cái, dùng sức rút tay về: “đã là cử nhân rồi, thế nào còn vô lại như vậy?”
“Ta vô lại?” Tiết Bách cười khẽ, “Nếu đổi thành đại ca, đã sớm nhào lên người nàng... Được được, khôngnói nữa, nhưng đêm nay nàng phải ngủ với ta, cả đêm.”
Diệp Nha định phản bác, Tiết Thụ đã bước vào, nàng nhanh chóng gật đầu, lúc này Tiết Bách mới thả nàng ra.
Tuy nhiên, Tiết Bách đã đánh giá cao tự chủ của mình quá rồi. Tiết Thụ lên thị trấn báo tin cho Tiết Tùng, vừa mới đi, hắn đã nhìn chằm chằm Diệp Nha, lập tức đóng kín cửa trước, cửa sau, trước khi đại ca trở về đã kéo nương tử lên giường giày vò mấy lần.