“Đại ca mau về phòng nghỉ ngơi đi. Làm ấm người một chút. Nhị ca để cái bàn xuống đây, vào bếp múc cháo ra đi. Nhị tẩu, đã có nước nóng cho nàng rửa mặt rồi.” Nói xong, ôm một đống đồ tết Tiết Tùng mua về, đi vào phòng đông.
Diệp Nha bưng chậu gỗ muốn đi múc nước rửa mặt, Tiết Tùng liếc nhìn Tiết Thụ, cuối cùng không chịu được, kéo tay Diệp Nha, nhỏ giọng hỏi: “Nàng bằng lòng với tam đệ rồi?”
Tay hắn từ trước đến nay vẫn luôn ấm áp, thế mà bây giờ lại lạnh như băng, Diệp Nha đau lòng đại ca sáng sớm đã chạy về, không có châm chọc hắn, chỉ gật đầu: “Mau trở về phòng nghỉ đi.”
Ngoài ý muốn, Tiết Tùng thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, nở nụ cười với nàng: “Vậy cũng tốt, sau này cả nhà vẫn ở cùng nhau. Không cần cố kị tam đệ, cũng không cần lo lắng sau này tam đệ sẽ lấy thê tử dọn đi nơi khác. Bảo bối, yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nàng phải mau chóng làm quen, không cần lại lúng túng xấu hổ nữa. Tuy là, lúc nàng đỏ mặt, thật sự rất đẹp.”
“Đại ca...” Diệp Nha luống cuống, nhưng chưa kịp đợi nàng nói gì, Tiết Bách đã bước ra, ngả ngớn dựa vào vách cửa giả vờ ngạc nhiên nhìn Tiết Tùng: “Thì ra đại ca cũng biết dỗ dành như thế, chẳng trách có thể chiếm được lòng của nhị tẩu, có phải hay không đại ca?”