Tiếng Vọng Bên Tai

Chương 5: Tôi muốn vứt bỏ thế giới này, không thể lúc nào cũng là nó vứt bỏ tôi




Trình Tây chỉ vào cửa kính sát đất treo rèm cửa: “Lúc tôi hai mươi tuổi, hàng đêm hàng đêm đều nhìn vào cột treo bức rèm kia sững sờ, tôi nghĩ treo cổ lên liền nhẹ nhàng, không còn phải ăn nhiều tội như vậy nữa. Cột này căn bản là đang uy hiếp tôi, cậu hiểu không? A Thác, thời gian chính là treo trên cột rèm kia.”

Đan Thác đứng bên giường, trầm mặc nghe gã lải nhải.

“Cố một số việc tôi lại muốn hỏi ý kiến của cậu,” Trình Tây quay đầu nhìn hắn: “Chờ chúng ta xử lý xong mọi chuyện, cậu cảm thấy hẳn là tìm ai tới tiếp nhận công ty? Là thông qua hội đồng quản trị bầu chọn ra người quản lý chuyên nghiệp? Hay là lôi mấy anh em họ nhà chúng tôi ra để lựa chọn?”

“Anh không có tính toán chính mình tiếp nhận sao?”

“Tôi không muốn tôi không muốn.”

“Anh hao phí tâm huyết, sau khi giành được từ tay Trình Ngạn lại muốn qua tay tặng cho người khác sao?”

“Tôi có thể làm cổ đông lớn thứ hai hoặc thứ ba, kiêm nhiệm một chức phó tổng giám đốc thường vụ, quản nhà ăn bữa ăn, trồng hoa nhặt cỏ, công đoàn hữu nghị gì gì đó.” Trình Tây ôm đầu gối làm mộng lớn hoàng lương* của gã: “Trong tay bảo đảm có đủ tiền, cũng không cần quá quan tâm kinh doanh của công ty. Quản công ty thật không thú vị, mơ ước lúc còn nhỏ của tôi là làm họa sĩ, nhưng mẹ tôi cảm thấy vẽ tranh mê muội mất ý chí, không cho tôi học, tôi tính toán sau khi dọn dẹp xong cục diện rối rắm này lại quay về vẽ, cậu cảm thấy như thế nào?”

(*黄粱大梦 chắc cũng tương tự như 黄粱一梦 giấc mộng hoàng lương: Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.)

“Nếu như lựa chọn quản lý chuyên nghiệp, anh có thể có quyền lực khống chế nhiều hơn nữa. Nếu như là thân thích liền phải cẩn thận, lỡ như người đó không nghe lời, Trình Ngạn hôm nay sẽ là anh của ngày mai.”

“Thật vậy sao?” Trình Tây quay đầu, sắc mặt khẩn trương: “Nhưng tôi và Trình Ngạn không giống nhau.”

“Suy nghĩ của người khác không nhất định là như vậy.”

“Vậy… vậy là quản lý chuyên nghiệp…”

Mặc dù gã nói như vậy, Đan Thác cho rằng tới một thời điểm nhất định gã vẫn sẽ bị bất đắc dĩ làm công việc không thích. Đan Thác không mở miệng nói thẳng, Trình Tây vừa mới thừa nhận cơn đau phong thấp không thích hợp biết rõ chân tướng.

Lúc này hầu gái đến bấm chuông: “Trình tiên sinh, ngài nên ngủ rồi, sáng mai ngài còn phải dậy sớm.”

Đan Thác quyết định lui ra: “Tôi đi trước.”

Trình Tây cuộn tròn vào trong đệm chăn. Đầu gã nho nhỏ, trong vải lụa chồng chất thoạt nhìn có chút mảnh mai. Hầu gái buông màn xuống cho gã, lại thấy trên màn rũ xuống xuất hiện một điểm sáng, Đan Thác quay đầu hướng về phía cửa sổ đột nhiên bắn một cái!

Choang thật lớn, mảnh thủy tinh rơi xuống đầy đất. Hầu gái thét chói tai, Trình Tây đẩy màn ngồi dậy: “Làm sao vậy?”

Nhóm vệ sĩ đã chạy ra ngoài, Đan Thác nhìn: “Có người muốn giết anh.”

Trình Tây lơ đễnh: “Tôi muốn bắt sống.”

Đan Thác gật đầu lui ra ngoài. Nửa tiếng sau hắn cùng đội trưởng vệ sĩ về tay không: “Thoát, là một tay súng bắn tỉa.”

Trình Tây mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ, nửa khuôn mặt hung ác nham hiểm lộ ra dưới ánh trăng, gã đạp mạnh vào trên người đội trưởng vệ sĩ.

Một đá này dùng sức không nhỏ, người đàn ông cường tráng bị gã đá trực tiếp ngã quỵ xuống đất. Đan Thác nhanh tay lẹ mắt kéo người, nhưng không nói chen vào. Trình Tây nổi giận đùng đùng mà vòng vòng tại chỗ: “Đây không phải là lần đầu tiên, đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên. Quá phận, thật sự quá phận! Trước giờ tôi đều rất tôn trọng thời gian ngủ của người khác, ngủ là chuyện rất quan trọng, sao bọn họ làm việc không hề có chút nguyên tắc nào? Sao người lại có thể vô sỉ đến mức này?”

Không ai dám trả lời gã. Đan Thác dịch một bước qua bên cạnh, ngăn mảnh thảnh tinh ở phía sau.

Trình Tây tìm thư ký đến: “Sáng mai liên hệ viện trưởng Từ cùng trại dưỡng lão, nói cho ông ta biết mẹ của tôi cần nằm viện. Tôi không muốn đợi thêm nữa. Trình Ngạn bảo bảo muốn nói lời tạm biệt với mẹ yêu, tối hôm nay tạm biệt cho tốt đi.”

Thư ký không dám chậm trễ, nhận lệnh lui ra.

Đan Thác nghe hiểu ý của gã: “Như vậy ngày mai tôi chờ lệnh tại phủ đệ*, xin kịp thời liên lạc với tôi.”

(*府邸 là tên gọi chung chỉ những ngôi nhà được dựng lên khi các hoàng tử, công chúa đến tuổi trưởng thành, được phép ra ở riêng. Chắc nhà Trình Ngạn.)

Trình Tây kiêu căng ngẩng đầu: “Tôi muốn bắt sống.”

Bùi Nguyên ngủ thật sự thích ý, nếu như không phải chút đau đớn bén nhọn quấy nhiễu cậu cũng không muốn tỉnh lại.

“Đừng nhúc nhích.” Sát thủ ngồi bên giường, đang đâm kim vào bên trong tĩnh mạch.

Trong ống tiêm là một loại chất lỏng đỏ thẫm, trong suốt nhạt nhẽo, nhìn qua không giống như huyết thanh.

“Đây là gì?” Bùi Nguyên dụi dụi mắt.

“Vắc xin phòng bệnh dại.” Ống tiêm đẩy đến đáy, Đan Thác rút kim ra: “Còn có ba tiêm, ngày mai tiêm lần thứ hai.”

Bùi Nguyên giật giật cánh tay, miệng vết tiêm ứa ra một giọt máu, cậu dùng ngón cái lau đi đặt bên môi liếm sạch.

Đan Thác đưa cho cậu một miếng bông. Bùi Nguyên đắc ý cuộn lưỡi, đang muốn hỏi hắn buổi tối đi đâu, liền thấy một cái cặp sách dính đầy bụi dựa vào thành thành ghế, dây đeo bên trái bị xé rách, dưới đáy còn có hai lỗ thủng nhỏ. Cậu bò dậy nhận thứ bị mất, đồ vật bên trong nhưng thật ra không thiếu, sách vở, văn phòng phẩm, túi tiền đều còn.

“Anh nhặt được ở đâu vậy?” Bùi Nguyên móc ra hai trăm tệ còn sót lại cất vào túi quần, hưởng thụ vui sướng tài sản mất mà có lại: “Cả một buổi tối vậy mà không mất, trị an hiện tại biến tốt rồi sao?”

Sát thủ trả lời có lệ: “Ừ.”

Bùi Nguyên nghĩ nghĩ rút một tờ màu đỏ bên trong xấp tiền cho hắn: “Xem như cảm ơn anh, còn có tiền của vắc xin bệnh chó dại.”

Sát thủ cầm tiền, đặt nó ở trên hộp sắt trong hộc tủ. Bùi Nguyên làm mặt quỷ sau lưng hắn, một bên nghe tiếng nước rào rào một bên xếp chăn. Cậu tìm thấy một bình đun nước nóng ở trên bàn đựng đồ ăn* ngoài hành lang đun một bình nước, sau đó lấy bánh mì nhúng nước sôi ăn. Chờ đến khi Đan Thác đi ra từ phòng tắm, cậu đã ăn được lưng bụng, ngoan ngoãn ngồi bên giường chờ sát thủ tiên sinh. Nhưng sát thủ tiên sinh không đi về phía bên giường, hắn xuống lầu bưng hai ly cà phê cùng một phần bánh khoai tây đi lên: “Cậu muốn uống cà phê, ăn bánh khoai tây không?”

(*料理台 liêu lý thai.)

Bùi Nguyên bĩu môi, mùi thơm dầu mỡ của bánh khoai tây liền kích thích vị giác của cậu, sớm biết như vậy không ăn bánh mì ngâm nước sôi rồi.

Bọn họ một bên ăn sáng một bên nói chuyện phiếm ——

“Anh… sống một mình ở chỗ này sao?”

“Ừ.

“Vậy nhân viên làm việc của tiệm ăn nhanh cũng không biết anh làm gì sao?”

“Không biết.”

Bùi Nguyên nuốt cà phê xuống, đắng giống như lần trước, chỉ là đầu lưỡi của cậu không còn bài xích vị đắng như vậy nữa rồi.

“Anh rất thích uống cà phê? Hay là vì cần tập trung tinh thần nên anh mới phải uống cà phê đắng như vậy?”

“Khi còn bé đã bắt đầu uống.”

“Quê anh ở đâu? Anh không phải người Trung Quốc đi?”

“Không phải, tôi không phải người Trung Quốc.”

Hắn không có dục vọng lộ ra càng nhiều tin tức. Bùi Nguyên đành phải hỏi quanh co: “Quê hương của anh có đẹp không?”

“Rất đẹp.”

“Vậy sao anh lại muốn tới Trung Quốc?”

“Không liên quan tới cậu.”

Bùi Nguyên có hơi thất vọng, cậu cho rằng Đan Thác cứu cậu ít nhất chứng minh giữa bọn họ hẳn là tồn tại một chút tín nhiệm. Cậu thành thành thật thật uống hết cà phê, xoa xoa vai cảm thấy vết thương không còn đau, giả bộ như lơ đãng nhắc lại chuyện cũ: “Được rồi, chúng ta nói tới chuyện có liên quan tới tôi đi. Trong một tháng, giết tôi, như thế nào?”

Lần này Đan Thác ngay cả miệng cũng không mở, dọn bát dĩa xuống lầu. Bùi Nguyên đuổi theo: “Vậy anh nói anh muốn thế nào mới đồng ý a?”

Người đàn ông cùng cậu đứng ở trước cửa giằng co, ánh mắt rất bất đắc dĩ: “Cậu hẳn là nên đi học, sau đó về nhà.”

“Tôi nói tôi không có nơi để đi.” Bùi Nguyên đoạt lấy bộ đồ ăn trong tay hắn, cố gắng dùng giọng điệu mềm mại làm nũng: “Để tôi giúp anh, tôi rửa chén nấu cơm quét dọn vệ sinh đều không có vấn đề gì, anh đi làm việc của anh tôi ở đây làm việc nhà cho anh, anh giết tôi, được không?”

“Ngày hôm qua, cậu sợ chó cắn chết cậu. Cậu sợ chết, cậu không nên chết.”

“Sợ chết thì sao? Tôi sợ chó, tôi có bản năng cầu sinh, này không phải là bản thân có thể khống chế, đây là ông trời cho tôi. Tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi không thể có bản năng phản kháng sao?”

“Tôi cũng có quyền lợi không đồng ý với cậu, cậu có thể tìm người khác giết cậu.”

“Anh còn tưởng rằng tôi là hạng người* gì?” Bùi Nguyên co quắp tựa ở góc tường, ủ rũ nói: “Tôi là học sinh ngoan, không chừng người mà mèo hoang dưới lầu biết còn nhiều hơn tôi. Anh cũng đừng cảm thấy đầu óc tôi có bệnh, hoặc là quy kết với vấn đề tuổi tác. Thôi bỏ đi, ai không biết bản thân đang làm gì? Học sinh xa lánh chúng bạn, xốc váy nữ sinh, trốn học hút thuốc không biết bản thân đang làm gì sao? Nếu như tôi muốn tự sát, tôi không biết mình đang muốn làm gì sao?”

(*三教九流 Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.)

Bé trai ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sát thủ: “Tôi muốn chết, tôi muốn vứt bỏ thế giới này, không thể lúc nào cũng là nó vứt bỏ tôi, tôi cũng nên tìm cơ hội phản kích lại một lần, đúng hay không? Anh muốn nói trên thế giới này nào có nhiều chuyện công bằng như vậy, đúng nha, không có, tôi muốn công bằng làm gì? Tôi chỉ là muốn giành một hơi, thật nhiều người đã chết còn không nuốt trôi một hơi a, tôi có thể nuốt xuống. Thật sự, tôi không muốn gây thêm phiền toái cho bất luận người nào, nếu như tôi đã tạo thành phiền toái cho anh, tôi thật sự xin lỗi, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp đền bù, nhưng anh là hy vọng cuối cùng của tôi.”

(*争一口气 tranh nhất khẩu khí: ý chỉ cố gắng hướng lên.)

Người đàn ông trầm mặc đối diện. Bùi Nguyên giằng co trong tuyệt vọng lộ ra nụ cười khổ.

Một lúc sau, người đàn ông nói: “Tháng này không có thời gian.”

“Hả?” Bùi Nguyên cho là mình nghe lầm: “Cái gì?”

“Tháng này không có thời gian, còn có chuyện khác phải làm.”

Đôi mắt Bùi Nguyên sáng lên: “Vậy tháng sau cũng được!”

“Tháng sau tôi cũng không có thời gian, phải đi nơi khác.”

“Vậy tháng sau nữa?”

“Tháng sau nữa...”

Bùi Nguyên dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn: “Ba tháng cũng được, tôi nguyện ý chờ!”

Đan Thác rốt cuộc gật đầu: “Được.”

“Quyết định vậy rồi: Trong vòng ba tháng, anh giết tôi, thời gian, địa điểm, phương thức tùy ý. Tôi chết anh liền bình an vô sự thoát thân, tiền của tôi đều là của anh.”

“Đã biết.”

Bùi Nguyên thẹn thùng ôm sát thủ: “Cảm ơn anh, Đan Thác. Cám ơn anh.”

Sát thủ lập tức hối hận, nhất định là hắn bị đứa bé này lải nhải đến thất thần nên mới đồng ý. Hắn không thích ôm, dẫn đến gần gũi với người đã thoái hóa, không thoải mái, nhưng khi hắn muốn kéo người ra, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nghẹn ngào rất nhỏ, yếu ớt như muỗi kêu, không nghe kỹ còn tưởng rằng ảo giác. Tay Đan Thác như quỷ thần sai khiến mà dừng ở bên lưng bé trai, vỗ nhẹ hai cái, rồi mới kéo thằn lằn nhỏ kỳ quái này ra.

Hốc mắt bé trai đỏ bừng, thiếu chút nữa vui đến phát khóc, cậu hít hít mũi: “Anh không giống bọn họ, anh có khế ước tinh thần, đúng không? Sát thủ đều có khế ước tinh thần, một tay giao tiền, một tay giao hàng, tôi thích như vậy. Sau khi ba mẹ tôi rời đi chưa từng có ai thật sự có thể giúp tôi, bọn họ chỉ làm bộ khẳng khái, anh thật sự đang giúp tôi.”

Sát thủ được “công khai ghi giá” bất đắc dĩ gật đầu.

“Tôi thiếu nợ anh một nhân tình.” Bùi Nguyên nín khóc mỉm cười, nắm tay hắn: “Tôi là Bùi Nguyên, Bùi trong phi y*, Nguyên trong kỷ nguyên. Chính thức giới thiệu một chút, năm nay tôi mười ba tuổi, người địa phương, trước mắt là học sinh cấp hai. Hy vọng ba tháng còn lại này, chúng ta có thể ở chung vui sướng.”

(*phi y 非衣 —> bùi 裴, kỷ nguyên 纪元—> nguyên 元. Phi y là một loại cờ, vẽ tranh trên lụa dùng cho lúc mai táng đưa tang. Nội dung chủ đề là “dẫn hồn thăng thiên” hoặc “chiêu hồn nghỉ ngơi”, sau khi chôn cất che ở phía trên quan tài như một vật chôn cùng. K biết t tìm nghĩa đúng k mà sao tên thụ tách ra âm u zị ;D.)

Đan Thác vỗ vỗ vai cậu: “Cậu nên đi học rồi.”