Tiếng Vọng Bên Tai

Chương 10: Tiếng súng vang lên ở sau lưng




“Đừng cho những người khác biết.”

Bùi Nguyên vui rạo rực mà ôm di động. Trong hộp thư của cậu chỉ chia thành tin nhắn rác cùng tin nhắn của Nguyễn Ái, cuối danh sách, có một tin nhắn đến từ mẹ cậu, tin nhắn rút gọn chỉ có thể nhìn thấy “thật xin lỗi”. Cậu trừng mắt nhìn ba chữ kia hồi lâu, gửi cho Đan Thác một khuôn mặt cười, điện thoại cách đó không xa đột nhiên sáng lên, Đan Thác trả lời “Nhận được”.

“Nhận được” đứng đầu danh sách, dẫm nát “Nguyễn Ái” ở dưới chân, Bùi Nguyên có chút áy náy, Nguyễn Ái đứng đầu danh sách tin nhắn của cậu đã hơn một năm, rất có tư thái quanh năm chiếm đoạt trang đầu, không nghĩ tới đã bị đè xuống nhanh như vậy. Trọng sắc khinh bạn, từ này xuất hiện trong lòng Bùi Nguyên, làm cậu vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.

Đèn đêm ngoài cửa sổ mờ mờ, Bùi Nguyên đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi tắm. Cậu đi đến trước cửa sổ, vén một góc rèm lên nhìn ra bên ngoài. Căn phòng này chỉ có một cánh cửa sổ, chưa bao giờ kéo rèm ra, cửa sổ đóng kín, hơn phân nửa thủy tinh được báo dán lại. Nói cách khác nhìn từ bên ngoài, không ai biết còn có người ở trong căn phòng này. Thỉnh thoảng sát thủ tiên sinh sẽ vén bức rèm nhìn trộm ra bên ngoài, Bùi Nguyên cũng học theo tư thế đó. Cậu nhìn ra đường phố đen kịt thông qua khe hở, ngoại trừ chó hoang cùng kẻ lang thang, không có phong cảnh nào mới lạ.

“Đan Thác,” Bùi Nguyên nở nụ cười: “Anh tới xem, chính là mấy con chó đó cắn tôi.”

Đan Thác đứng sau lưng bé trai, nhưng ánh mắt hắn không đặt trên mấy con chó.

Hắn đột nhiên thả rèm xuống, vỗ vỗ vai Bùi Nguyên: “Thu dọn đồ đạc, mau lên, phải đi.”

Bùi Nguyên khẩn trương: “Làm sao vậy? Đi chỗ nào?”

Cậu vừa hỏi xong, chỗ cầu thang vang lên tiếng bước chân, Bùi Nguyên nhanh trí câm miệng, im như ve sầu mùa đông. Đan Thác dùng ánh mắt ra hiệu cậu im lặng, ném cặp sách cho cậu, sau đó ghé vào cửa nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, chuyển cái bàn dựng ở trước cửa. Bùi Nguyên nhét giày chơi bóng cùng sách giáo khoa vào cặp sách, nhưng cậu nhìn một đống súng dưới đất không biết phải làm sao. Đan Thác tùy tiện nhặt một khẩu súng chỉ chỉ phòng tắm, Bùi Nguyên run sợ lui vào trong tiếng bước chân càng lúc càng gần, Đan Thác mở cửa sổ thông khí ra, phía dưới cửa sổ thông khí là cửa sau của tiệm ăn nhanh.

“Xuống dưới từ chỗ này, chờ tôi ở thùng rác đằng sau.” Sát thủ nói.

Bùi Nguyên muốn hỏi hắn xuống như thế nào, ý tưởng nhảy lầu xẹt qua trong đầu cậu, cậu cố gắng hít sâu để thả lỏng thần kinh, nhưng trong đầu lại có một giọng nói khác đang hò hét: Mày điên rồi. Mày nhất định là bệnh tâm thần, đêm hôm khuya khoắt mày ở đây nhảy cửa sổ, ngày mai mày còn phải đến trường. Lý trí khiến cho tầm mắt cậu nhìn dọc theo cửa sổ dưới ánh trăng ảm đạm, độ cao hai tầng lầu không đáng sợ, cạnh tường bên ngoài có một ống thoát nước, nếu như có dây thừng hoặc là ga giường cột phía trên có thể trợ giúp cậu trượt xuống.

Bên ngoài có người gõ cửa một cách thô bạo: “Có ai không?”

Đan Thác đạp lên khung cửa, trong tay hắn có thêm một cái khăn tắm dài, Bùi Nguyên nhìn thấy hắn dùng khăn tắm vòng quanh ống nước thắt chặt.

“Bùm ——” tiếng súng vang lên ở sau lưng.

Bùi Nguyên thét lên, cậu lui đến ven tường, dựa đến vách tường lập tức mềm chân ngã xuống, hoang mang hoảng sợ mà nhìn sát thủ tiên sinh.

Đan Thác kiên trì buộc lại thật chặt, hắn một bên đi ra khỏi phòng tắm, nả hai phát súng về phía bên ngoài cửa, ném hộp đàn vi ô lông cho Bùi Nguyên. Hai tay Bùi Nguyên phát run, hộp đàn rất nặng, nặng hơn trong tưởng tượng của cậu, cậu ôm hộp đàn như ôm quan tài của mình. Tiếng súng của Đan Thác giống như đáp lại nỗi sợ của cậu, ngoài cửa đột nhiên bắt đầu đấu súng, tiếng súng nổ ầm ầm bên tai Bùi Nguyên, cậu lập tức đỏ mắt, muốn mở miệng gọi tên Đan Thác, còn chưa kịp mở miệng, cửa gỗ bên ngoài bị mưa đạn bắn nát. Ba người đàn ông ăn mặc như lưu manh đầu đường ôm súng đang bốc khói chậm rãi ló dạng.

Đan Thác ghé vào tường, đưa chân đá vào cửa phòng tắm, rống một tiếng: “Đi!”

Bùi Nguyên chỉ kịp nhìn thấy động tác giơ súng lên của sát thủ, viên đạn xuyên cửa mà vào, bắn trúng chân hắn. Hộp đàn vi ô lông rơi ra khỏi ngực cậu, ngay cả nhặt cậu cũng không dám nhặt, sợ tới mức dùng cả tay chân bò dưới đất. Nhưng viên đạn này kích hoạt đại não đang tạm ngừng, động tác kế kiếp rất có thể không phải là bản thân cậu làm, chỉ là thân thể bị sợ hãi sai khiến liền có ý chí, cậu cột hộp đàn vào cặp sách, nắm khăn tắm bò lên khung cửa sổ. Cậu miễn cưỡng đỡ khung cửa đứng lên, khung cửa sổ rất hẹp, cậu phải cong lưng gập gối. Chó hoang hung ác vẫn còn đang lảng vảng phía dưới cửa sổ.

Lúc này, tiếng súng đã tạm dừng, thay vào đó tiếng đánh nhau chiếm trọn thính giác của cậu. Cậu quay đầu lại, từ lỗ đạn trên cửa nhìn thấy Đan Thác vặn gãy tay của một người, tiếng kêu rên vô cùng thê thảm gợi lại ký ức Bùi Nguyên bị chó cắn.

Cậu nhắm mắt lại, nắm khăn tắm thả người nhảy xuống.

Cánh tay của Đan Thác bị đạn bắn trúng, tay áo mở ra một vết rách dữ tợn. Cậu có thể ngửi được mùi của da thịt bị đốt cháy.

Máu chảy xuống từ miệng vết thương, đau đớn mang theo có thể xem nhẹ, nhưng cào ngứa trong lòng. Đạn của súng ngắn đã bắn hết, hắn tùy tiện ném đi, nghiêng người né tránh công kích sau lưng, giữ chặt tay đối phương khom lưng quăng ngã qua vai, tay phải bắt được gáy lập tức vặn mạnh, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy, người đàn ông chết tại chỗ, mắt còn chưa kịp nhắm.

Hắn không dám nghỉ ngơi, kéo thi thể làm khiên thịt chắn lại ghế gỗ đập tới từ bên trái, một chân quét lên súng trường gác lên thi thể bắn loạn xạ. Ánh lửa từ viên đạn bắn ra nổ tung liên tục, như sấm rền bên tai, có bốn người bị bắn trúng té xuống đất, nhưng vẫn không ngừng có người vọt lên từ chỗ cầu thang, máu tươi chảy ra từ thi thể khiến cả người Đan Thác đều ướt, nhơ nhớp khó chịu vô cùng, hắn giống như đạp máu mà ra.

Đan Thác lui đến phòng tắm, số người tập kích quá nhiều khiến cho hắn rất bị động. Nơi này không thích hợp ở lâu, tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách. Hắn nhanh chóng quyết định ném súng trường, móc bật lửa đốt thi thể phía trước, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên theo vải vóc. Hắn đạp thi thể về phía người áo đen cách hắn gần nhất, người tấn công kêu thảm một tiếng lăn vào trong đống lửa. Đan Thác lách mình vào phòng tắm, nhảy xuống cửa sổ không chút do dự.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, đỉnh đầu truyền đến tiếng nổ cực lớn.

Đan Thác nín thở lăn một vòng dưới đất, ngẩng đầu liền thấy cửa sổ phun ra một đám khói cháy đen, ngọn lửa biến mất sau khói đen sau đó phát ra ánh sáng đỏ thẫm âm trầm, mùi máu tươi xộc lên trong không khí, có vụn thủy tinh sinh ra từ vụ nổ rơi xuống đầu vai hắn.

Hắn nhớ rõ đặt dầu lau súng ở dưới gầm bàn, thùng dầu gặp lửa liền nổ, chỉ cần là người sống, một người cũng đừng mong chạy thoát.

Hắn cẩn thận di chuyển đến trong góc, nhìn quanh ngõ hẻm an tĩnh. Xung quanh không có người, dường như một con chó hoang ngửi được mùi máu tươi, trong bóng tối chậm rãi tới gần hắn, hắn tùy tiện nhặt một cục đá gập tay búng qua*, chó hoang bị ném trúng mắt trái, phát ra ẳng một tiếng, mắt chảy ra máu tươi. Hắn đá văng chó điên, lặng lẽ bước nhanh đến đằng sau ngõ nhỏ.

(*弹指 đạn c hỉ: g ập ng ón cá i với ngón giữa .)

Chỗ khúc cua có một đống rác, ba thùng rác cao bằng người dựa ở ven tường. Nơi này vốn là trạm xử lý rác thải, bởi vì tiếng hoạt động ban đêm ảnh hưởng đến hàng xóm, dưới sự kháng nghị đã di dời trạm thu hồi, để lại thùng nhựa để thu về điểm tập kết, sáu giờ tối mỗi ngày sẽ có xe vận tải tới đây dọn đi thùng đầy thay cái mới. Bởi vì tiệm ăn nhanh ở gần trạm thu hồi, dễ dàng xử lý đồ ăn bỏ đi, không tốt chính là mùa hè rất nặng mùi, ruồi bọ bay xung quanh, chuột chạy khắp nơi, không người nào nguyện ý tới gần.

Đan Thác suýt nữa thì dẫm chết một con chuột chạy qua bên chân hắn, hắn liếc mắt liền thấy hộp đàn vi ô lông, cho dù không có ánh trăng, màu bạc của nó lại lạnh băng lại sắc bén. Bùi Nguyên vòng hai tay ôm nó thật chặt, giống như ngân hà trên bầu trời rơi đổ vào trong ngực cậu. Hai mắt bé trai khóc đến đỏ bừng, mặt bẩn vô cùng, trên trán còn có vết thương nhỏ vụn, chỉ có đôi mắt là sáng, một biểu tình anh dũng quật cường.

Bùi Nguyên nhào vào trong ngực Đan Thác, bọn họ ôm nhau chỉ một chốc ngắn ngủi. Sát thủ nắm tay bé trai: “Đi thôi.”

Lúc bọn họ đến biệt thự của Trình Tây đã gần một giờ sáng, Trình Tây mặc đồ ngủ để chân trần gặp người trong phòng ngủ. Bác sĩ gia đình cũng tới, trong lúc kiểm tra vết thương, băng bó bôi thuốc Trình Tây đã gọi hai cuộc điện thoại, gã cố gắng đè thấp giọng, Bùi Nguyên vẫn nghe ra không ít tức giận, cuối cùng gã hung hăng ấn tắt cuộc gọi, lồng ngực dưới lớp áo ngủ phập phồng kịch liệt, mặt của gã biến thành một mặt nạ nghiêm túc, lạnh lùng.

“Là mẹ của tôi,” Gã ngồi trên giường, bắt chéo chân, đốt ngón tay bị bẻ đến kêu răng rắc: “Bà ta muốn giết cậu, tựa như lúc ấy chúng ta giết Hứa Nam Triết cùng mấy tên khốn kiếp khác. Bà ta muốn làm tôi sợ, hù dọa một chút.”

Lúc gã nói đến “hù dọa”, âm cuối rất ngắn, giống như đứa nhỏ đang phát giận.

Đan Thác không trả lời ngay, hắn vỗ vỗ cánh tay Bùi Nguyên nói: “Đi ngủ đi.”

Bùi Nguyên lắc đầu: “Tôi muốn nghe hai anh nói, tôi không sợ.”

Trình Tây nhíu mày, biểu tình trở nên rất vi diệu. Gã lộ ra nụ cười thú vị, đột nhiên tới gần Bùi Nguyên: “Giày có thích không?”

Bùi Nguyên ngại ngùng nói: “Cảm ơn anh, Trình tiên sinh, tôi sẽ quý trọng.”

“Đứa trẻ ngoan,” Trình Tây thật cao hứng: “Đan Thác, tôi thích thằn lằn nhỏ này.”

Đan Thác quay lại chủ đề chính: “Mẹ anh biết anh giữ Trình Ngạn, cho nên muốn giết tôi để ép anh thả người. Bên cạnh bà ta có người có thể truyền đạt tin tức vì bà ta, bên trong Trình gia cũng có người của bà ta. Có thể tôi phải trở về Miến Điện một thời gian, anh phải chú ý an toàn.”

Trình Tây nói: “Thủ tục nhận con thừa tự đang được tiến hành rồi, nhanh nhất cũng phải đầu tháng sau mới có thể hoàn thành. Cậu không thể đi, cậu phải ở lại chỗ này, bên cạnh tôi vẫn chưa đủ người. Thật sự không được tôi sẽ đến bệnh viện tìm bà ta, tôi có thể quỳ gối trước bà ta, nói chút lời hay, chỉ cần có thể kéo dài thời gian.”

“Những người này không phải lính chuyên nghiệp, bọn họ không có kinh nghiệm giết người, có thể là mấy lưu manh muốn kiếm tiền mau. Bọn họ không nên kiếm loại tiền bán mệnh này. Mẹ anh muốn ngụy trang thành đột nhập cướp của giết người, cho nên dù người có thể còn sống ra ngoài, cũng sẽ bị bà ta diệt khẩu, để ngừa lộ ra bí mật. Vòng luẩn quẩn này rất nhỏ, tin tức sẽ mau chóng truyền khắp, mẹ anh sẽ không tìm thấy đám lưu manh ngu ngốc thứ hai làm giúp bà ta.”

“Cho nên kế tiếp, bà ta chỉ có thể dùng người của mình lên sân khấu. Tôi phải chuẩn bị thật tốt, tiếp theo sẽ không dễ dàng như vậy.”

“Anh cần phải cẩn thận điều tra người của Trình gia.”

“Đây là vấn đề thời gian, ít nhất phải hai ba năm mới có thể đổi những người này, dùng tới những người của mình. Không phải lần đầu tiên tôi đụng phải loại chuyện này, ngày đầu tiên tôi đi làm đã có người công khai không muốn đến công ty, ở trong văn phòng của Giám đốc uy hiếp chỉ cần tôi đi làm gã liền từ chức. Những người này tôi đều nhớ kỹ, trí nhớ tôi rất tốt.”

Bùi Nguyên nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, cậu chỉ đơn thuần mà đặt Trình Tây ở phía bên người tốt, mẹ Trình Tây ở phía bên kia. Nói đến phần sau thể lực của cậu thật sự chống đỡ hết nổi, buồn ngủ đến mí mắt mở không ra. Hầu gái dẫn cậu đến phòng cho khách nghỉ ngơi, cậu xuyên qua thang lầu rộng lớn hoa lệ, ở dưới ánh trăng đạp lên cái bóng của mình đi lên phía trước. Đây là một tòa biệt thự an tĩnh, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng rì rầm, giường rất mềm, trên tủ đầu giường có sữa bò nóng cùng dâu tây tươi.

Bùi Nguyên cho là mình rất mệt rồi, nhưng nằm ở trên giường nhất thời nửa khắc vậy mà không thể ngủ được. Đầu của cậu bị suy nghĩ cùng ký ức hỗn loạn lấp đầy, rất khó để hiểu hết. Hơn hai tiếng trước có khả năng cậu bị người xa lạ bắn chết, này không phải nói giỡn, nếu như cậu có hơi chút yếu đuối, thậm chí có khả năng liên lụy đến Đan Thác. Nếu như cậu đổi thành Đan Thác, hoặc là ngày nào đó Đan Thác không có ở nhà, cậu phải đối mặt với tình huống như vậy, cậu có thể thuận lợi chạy thoát giống như hôm nay không? Cậu có thể đối phó với bao nhiêu kẻ địch? Cậu có thể kiên trì chiến đấu trong bao lâu?

Cho nên làm sát thủ không chỉ đòi hỏi phải giết người thế nào, cũng phải nghĩ làm sao để bản thân có thể sống sót. Khi cách nghĩ này vừa mới chui ra từ trong đầu liền cảm thấy rất kỳ quái, Bùi Nguyên vẫn cho là làm sát thủ không cần cân nhắc sinh tồn, nếu như đã làm sát thủ rồi, vậy chính là ôm theo tư tưởng sống chết có số phí quý tại trời. Nhưng sát thủ cũng là người, không có ai sẽ không suy xét sinh tồn ở trước mặt tử vong.

Có lẽ cách nghĩ lúc trước của cậu mới là sai, bởi vì cậu nghĩ đến trước khi chết, chưa từng nghiêm túc nghĩ tới chuyện tồn tại.

Có người gõ cửa đi vào, Đan Thác đi từ chỗ sáng đến chỗ tối. Bùi Nguyên ló đầu ra khỏi chăn, ngoan ngoãn nhìn hắn.

Sát thủ đến gần, nói: “Trình Tây nói cậu có thể ở tạm chỗ này, ngày mai có người đưa cậu đến trường.”

Bùi Nguyên chống người ngồi dậy, cậu không tự chủ được muốn thân cận Đan Thác: “Anh có thể ngồi bên cạnh tôi không?”

Sát thủ ngồi xuống mép giường. Bùi Nguyên nắm chặt tay hắn, trên tay hai người đều có vết thương, vết thương cùng vết thương va chạm, có đau đớn nhỏ vụn đồng thời truyền đến thần kinh, đầu Bùi Nguyên tự động sáng tạo ra một từ mới, đau đớn cộng hưởng.

“Tôi không gây thêm phiền toái cho anh chứ?” Bé trai hỏi.

Sát thủ lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Bé trai thở dài một hơi, nhìn hắn nháy mắt huýt sáo: “Đêm nay anh thật soái, ngầu vô cùng.”

Sát thủ nở nụ cười, khóe mắt hắn hơi nheo lại.

“Tôi cảm thấy anh có thể dạy tôi hai chiêu, dùng để phòng thân, tôi nhìn thấy anh bẻ gãy cánh tay của người kia, động tác kia khó không?”

“Có thể, không khó.”

“Vậy quyết định như vậy rồi. A đúng rồi, chuyện hôm nay vẫn là giữ bí mật thì tốt hơn đúng không? Miễn gây thêm phiền toái cho Trình tiên sinh.”

“Ừ, không thể nói cho những người khác.”

“Tôi nói dối không có vấn đề.”

Đan Thác xoa xoa đầu cậu, tỏ vẻ an ủi. Bùi Nguyên nằm xuống, dựa mặt vào bàn tay hắn, khẽ nói: “Tôi không sợ, thật sự, Đan Thác. Anh có thể ở chỗ này nhìn tôi ngủ rồi lại đi được không?” Cậu thật mau nhận được gật đầu đáp lại của Đan Thác.

Lúc này trái tim treo lên của bé trai mới buông xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thẳng đến sáng hôm sau hầu gái gõ cửa mà vào, nhìn thấy là một hình ảnh không được tự nhiên: Sát thủ tiên sinh dựa đầu vào tường vừa mới tỉnh, bé trai nắm bàn tay hắn vẫn còn ngủ ngon lành, dường như tư thế này đã giằng co cả đêm.