Thỉnh thoảng Trương Hành cũng sẽ rủ rỉ với tôi về 365 ưu điểm của Tiểu Đường, ví dụ như thật thà dễ thương, đẹp trai, nấu cơm rất ngon, dáng đi thẳng hơn người ta…
Khoan đã.
Tôi không thể nhịn được nữa mà vác Trương Hành đi tìm Đường Niệm Hoài, vẻ mặt của Tiểu Đường nom hết sức vô tội: “Anh không có bắt thư ký Trương khen trước anh trước mắt em đâu mà!”
“Sao anh biết em tới tìm anh vì vấn đề này?” Tôi hỏi anh.
Anh khẽ rụt cổ: “Tại em xách cả thư ký Trương tới luôn kìa.”
Tôi bị anh làm cho tức đến bật cười: “Đừng có làm thư ký Trương người ta khó xử, người đã hơn ba mươi rồi còn phải vắt hết óc miễn cưỡng tìm ưu điểm của anh trước nói mặt em, thông cảm cho người già chút không được sao?”
Trương Hành ngắt ngang lời tôi: “Người già là chỉ mấy người sáu mươi tuổi ấy…”
Tôi ném hắn ta ra ngoài, Đường Niệm Hoài thì nghểnh cổ trông theo, còn ngước mặt lên nhìn tôi cười ngu ngơ.
Không biết tại sao, quả dưa ngốc nay hôm nay có chút ngọt.
Tôi cắn môi, rồi vẫn cầm lòng không đặng mà vươn tay véo véo mặt anh, da của Tiểu Đường trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp.
“Úc An ơi?” Anh kêu tôi, vẻ mặt ngơ ngác và mờ mịt chẳng khác nào con hamster đang gặm thức ăn.
Quá giống rồi, giống y hệt luôn ấy nhỉ.
Anh đúng là bé hamster ngốc xít mà!
Tôi xoa đầu anh nhưng trong lòng lại luôn đấu tranh thầm chửi mình hết lần này đến lần khác.