Tiếng Sét Ái Tình

Chương 7: Yêu thêm lần nữa.




"Trả lời anh." Tần Tuấn Phong tiếp tục quát.

Tô Thiên Kim ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên vì say, cô không đành lòng, cô biết mình đã động lòng với anh rồi, cô nhẹ nhàng nói: "Tuấn Phong, anh đừng như vậy, em không yêu anh, lâu nay em chỉ giả vờ với anh thôi, em chỉ lợi dụng Lam Thuyên để tiếp cận anh thôi."

"Em nói dối." Tần Tuấn Phong nói, giọng bình tĩnh trở lại: "Vậy tại sao em vẫn giữ món quà của cô ấy, tại sao hôm đó em lại khóc? Em đừng gạt anh."

Tô Thiên Kim vẫn nhìn vào đôi mắt của anh, cô cũng không biết phải trả lời thế nào?!

Đột nhiên Tần Tuấn Phong ôm chặt lấy cô, nói một cách nhỏ nhẹ: "Thiên Kim, anh rất nhớ em, đừng tránh né anh, anh không thể không có em, anh yêu em mà."

Đôi mắt của Tô Thiên Kim dần đỏ lên, tràn ngập nước mắt.

Mấy ngày qua cô cũng rất nhớ anh, nhưng cô không biết phải đối mặt với Tạ Lam Thuyên thế nào, còn về cô, làm sao cô nói với Tuấn Phong những chuyện của cô, chuyện cô không còn trong trắng, cô đã từng phá thai.

Tô Thiên Kim cắn chặt răng mình, vòng tay ôm lấy cổ Tuấn Phong, dựa đầu vào bờ vai anh, cô bật khóc.

Tần Tuấn Phong đưa tay vuốt tóc Thiên Kim, hai tay bưng lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn lần này lại điên cuồng, anh áp người Thiên Kim xuống giường. Hôn lên cổ, lên ngực cô, bàn tay của anh cũng đã luồn vào váy ngủ của cô.

Tô Thiên Kim ý thức được Tuấn Phong muốn làm gì, cô vội vàng ngăn cánh tay của Tuấn Phong lại.

Không được, lỡ như Tuấn Phong biết cô không còn trong trắng nữa thì phải làm sao?

"Tuấn Phong, đừng."

Nhưng dường như Tuấn Phong không để ý đến sự phản kháng của Thiên Kim, nụ hôn của anh vẫn đặt lên môi, lên vai, lên cổ của cô. Rất nhanh váy ngủ của Tô Thiên Kim đã bị Tần Tuấn Phong cởi ra, lộ ra thân hình hoàn mỹ mê người.



Khát vọng của Tuấn Phong càng lên đến cực điểm, anh chính thức tiến vào cơ thể của Tô Thiên Kim.

"Ưm..."

"Thiên Kim, anh yêu em, anh không muốn mất em." Giọng nói của Tuấn Phong thì thầm bên tai cô.

.....

Tần Tuấn Phong tỉnh lại, ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào, anh chậm rãi mở mắt, cảm nhận được lồng ngực mình như có vật nặng đè lên, anh nhìn lại thì thấy Tô Thiên Kim đang gối đầu lên ngực anh ngủ say, lộ ra bờ vai gợi cảm.

Tuấn Phong đã ý thức được đêm qua đã xảy ra chuyện gì, anh đưa tay ôm lấy bờ vai của cô.

Tô Thiên Kim cũng từ từ mở mắt ra, cô ngước lên chạm vào ánh mắt của Tuấn Phong, cô áy náy nằm sang một bên, cô sợ Tuấn Phong biết được sẽ phản ứng thế nào?

Tuấn Phong thấy cô như vậy, anh quay người ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi, hôm qua anh uống say không khống chế được mình, em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em."

Tô Thiên Kim sửng sốt.

Chẳng lẽ anh ấy không phát hiện ra?

Cô tròn mắt nhìn anh, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Tuấn Phong lại hỏi: "Tối qua có làm em đau không?"

Tô Thiên Kim khẽ lắc đầu, Tuấn Phong mỉm cười nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự yêu chiều, anh hôn nhẹ lên trán cô.

Tuấn Phong cũng không thể ngờ được anh sẽ yêu cô như thế, chỉ không gặp cô, không nghe giọng nói của cô có mấy ngày đã không chịu nổi rồi.



Tô Thiên Kim cũng ôm lấy Tuấn Phong, cô lại yêu thêm một lần nữa, bây giờ, sự cảnh giác, sự sợ hãi trước kia đã không còn, thay vào đó là sự hạnh phúc. Cô cũng không biết tại sao cô lại tin tưởng rằng Tuấn Phong sẽ không phản bội cô, dù sao cô cũng đã yêu Tuấn Phong rồi, chuyện trải qua cũng đã trải qua rồi, cô sẽ sống cuộc sống mới.

"Tuấn Phong, em cũng yêu anh."

......

Sau ngày hôm đó, Tô Thiên Kim vẫn trở lại công ty làm việc, nhưng Tuấn Phong sắp xếp cho cô một công việc khác, sẽ không đụng mặt với Tạ Lam Thuyên.

Tạ Lam Thuyên sau khi biết được Tô Thiên Kim trở lại công ty, và Tuấn Phong lại công khai chuyện tình của anh và Thiên Kim, sự ghen ghét và tủi hờn cứ thế dâng cao trong lòng cô.

Đáng lẽ ra sự yêu thương và yêu chiều của Tuấn Phong sẽ dành cho cô, nhưng tại sao cô lại quen biết với Tô Thiên Kim để bây giờ cô mấy đi Tuấn Phong?

2 tháng sau.

Tần Tuấn Phong lại tuyên bố sẽ tổ chức hôn lễ với Tô Thiên Kim, ba mẹ anh cũng lập tức đi về gặp con dâu, Tần lão gia thì không có ý kiến, nhưng còn Tần phu nhân, bà ấy rất có thiện cảm với Tạ Lam Thuyên, đã công nhận Lam Thuyên là con dâu của bà, dù thế nào bà cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân này.

"Bà làm sao vậy? Con trai mình tìm được tình yêu tại sao bà lại phản đối?" Tần lão gia khó chịu với sự cố chấp của vợ mình.

Tần phu nhân vẫn không nguôi giận, bà nói: "Ông nghĩ đi, Lam Thuyên con bé tốt thế nào? Bây giờ lại thua cuộc bởi người phụ nữ đó, bạn bè kiểu gì lại đi cướp người yêu của bạn thân mình, Lam Thuyên đúng là khờ mới làm bạn với hạng người đó."

Tần lão gia nghe vợ mình nói, đã cảm thấy không vui: "Vậy trước kia Tuấn Phong có nói là nó yêu Lam Thuyên không? Nó chấp nhận mối liên hôn đó cũng vì bà, vì tình nghĩa từ nhỏ đến lớn của hai đứa nó, nhưng bao nhiêu lần nó đòi trì hoãn hôn nhân này thì bà cũng phải biết tại sao chứ, nó yêu ai là hạnh phúc của nó, bà ngăn cản nó chỉ làm nó đau khổ thôi."

"Ông..." Tần phu nhân càng tức giận hơn, bỏ đi nơi khác.

Tần lão gia chỉ biết lắc đầu nhìn vợ mình.