Tiếng Sét Ái Tình

Chương 4: Cận Tư sắp kết hôn.




Thời gian vẫn trôi, Tần Tuấn Phong lại ngày càng tránh né Tạ Lam Thuyên, ban đầu Tạ Lam Thuyên nghĩ chắc là do anh mới về nước, còn nhiều việc phải làm và cần nghỉ ngơi. Nhưng đã 2 tháng nay rồi, anh luôn luôn từ chối những cuộc hẹn từ cô, lại ít gọi cô mang cafe và tài liệu.

Một ngày, Tạ Lam Thuyên không kiên nhẫn được nữa, đi thẳng đến phòng làm việc của Tần Tuấn Phong, gõ cửa rồi đi vào, Tần Tuấn Phong nhìn thấy cô liền hỏi: "Lam Thuyên, có việc gì sao?"

"Tuấn Phong, em có chuyện muốn nói với anh." Tạ Lam Thuyên nói: "Bấy lâu nay anh cứ tránh né em là vì sao? Em làm sai chỗ nào, hay trong công việc em không nghiêm túc? Hay là vì vấn đề khác?"

Tần Tuấn Phong nhất thời không biết phải nói gì, im lặng.

Tạ Lam Thuyên nhìn biểu hiện của anh, cô lại cười cay đắng: "Hay là vì anh đã yêu một người khác?"

Tần Tuấn Phong giật mình nhìn cô.

Biểu hiện của anh đã làm Tạ Lam Thuyên rõ ràng tất cả, cô đoán đúng rồi, anh đã yêu người khác.

Tần Tuấn Phong áy náy nói: "Lam Thuyên, anh xin lỗi, em nói đúng, là anh đã tìm được người con gái anh yêu rồi."

"Vậy em tính là cái gì?" Tạ Lam Thuyên kích động nói, nước mắt rơi ra, chảy dài xuống hai má cô: "Bao nhiêu năm qua em ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh, yêu thương anh, em còn thiếu sót điều gì. Em biết em không xinh đẹp như bao cô gái khác, nhưng về công việc em đã rất cố gắng để giúp anh. Anh còn có gì không hài lòng?"

"Lam Thuyên." Tần Tuấn Phong càng thấy có lỗi, cô đã rất cố gắng, trong công việc lẫn chuyện gia đình, cô là người rất giỏi giang, nhưng anh không yêu cô: "Trước kia anh từng nói với em, nếu anh cần một người vợ, anh sẽ chọn em, tình cảm sẽ phát triển theo thời gian. Nhưng bây giờ anh mới nhận ra, bao nhiêu năm qua anh không yêu em, anh xin lỗi."



"Xin lỗi?" Nước mắt của Tạ Lam Thuyên càng nhiều hơn: "Một câu xin lỗi của anh có làm em vui hơn được không, tại sao trước kia anh không nói là anh không yêu em, đến bây giờ, thời khắc em nghĩ em là người hạnh phúc nhất, anh lại trực tiếp đẩy em xuống vực sâu, thà anh đừng cho em hy vọng."

Tần Tuấn Phong nắm lấy tay Tạ Lam Thuyên, vô cùng áy náy và có lỗi, nhìn thẳng vào mắt cô và nói: "Lam Thuyên, vì trước kia anh không nghĩ đến hiện tại là anh đã tìm được người anh yêu, em hãy hiểu cho anh."

Tạ Lam Thuyên rút tay ra: "Vậy anh có hiểu cho em không? Anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của em chưa?" Cô nói tiếp: "Được thôi, nhưng em cần thời gian để chấp nhận, anh không yêu em cũng được, nhưng anh cũng không cần xa lánh em như vậy được không?"

Cô như cầu xin Tần Tuấn Phong, anh lại không muốn cô như vậy, bất lực nói: "Lam Thuyên, anh mong em hiểu cho anh, đừng tự ép buộc mình."

"Được." Tạ Lam Thuyên gật đầu: "Chỉ cần anh đừng tránh né em nữa."

.....

Tô Thiên Kim mặc chiếc áo tắm màu trắng, ngồi trên sofa xem Tivi, cô liếc sang một tờ báo, nhíu mày. Một dòng chữ ập vào mắt cô.

'Tổng giám đốc tập đoàn Trần thị_Trần Cận Tư sẽ kết hôn vào tháng sau, vị hôn thê là chủ của một công ty tài chính rất lớn.'

Tô Thiên Kim nhìn vào tấm hình, Trần Cận Tư đứng bên cạnh một người phụ nữ nhìn lớn tuổi hơn anh ta, thân hình mập mạp, mặt lại tròn, nhìn có vẻ lớn hơn anh ta gần 10 tuổi.

Tô Thiên Kim hừ lạnh một tiếng.

Đàn ông chỉ có như vậy, anh ta vì tiền có thể bán cô đi, bây giờ vì tiền lại kết hôn với 1 người như vậy. Nỗi hận trong lòng lại dâng lên, cô hận Trần Cận Tư, hận người đàn ông kia, cô hận tất cả đàn ông trên đời này.



Cô chợt nghĩ đến Tần Tuấn Phong, anh là một người dịu dàng và ân cần với cô, liệu cô có nên tin tưởng 1 lần nữa hay không?

Cô tiếp cận Tần Tuấn Phong chỉ vì lòng hận và muốn trả thù đàn ông, nhưng với Tuấn Phong, cô lại do dự.

Tô Thiên Kim đặt tay lên ngực mình.

Không được, cô không thể phạm sai lầm nữa, Trần Cận Tư đối với cô tốt như thế nào, đùng một cái lại bán cô đi, còn người đàn ông kia, chỉ vì ham muốn thú vui và ham mê vẻ bề ngoài của cô, liên tục giày vò cô 7 ngày không thương tiếc.

Cô còn lòng tin nào mà dành cho bọn đàn ông nữa, cô tự nhủ mình không được mềm lòng, không được yêu Tuấn Phong, vì cô sợ cô sẽ vướng vào chuyện ghê tởm đó, vì nó đã ảnh hưởng sâu vào tâm trí cô rồi, e rằng cả đời không quên được.

Chợt điện thoại cô reo lên, là Tạ Lam Thuyên gọi đến, cô bắt máy: "Lam Thuyên, cậu chưa ngủ sao?"

Bên kia truyền đến giọng ưu sầu của Tạ Lam Thuyên: "Thiên Kim, cậu rảnh không? Mình rất buồn, cậu đến quán rượu ngay đường xx gặp mình được không?"

"Được, cậu đợi mình." Tô Thiên Kim lập tức đồng ý, đứng lên thay quần áo, rồi đi đến chỗ Lam Thuyên.

"Lam Thuyên, cậu có chuyện gì vậy?" Vừa đến Tô Thiên đã vội hỏi.

Tạ Lam Thuyên kéo cô ngồi xuống bên cạnh, ủ rủ nói: "Tuấn Phong không cần mình nữa, anh ấy có người con gái mà anh ấy yêu rồi, không cần mình nữa."