Sau khi đến Anh, Dylan dắt Tạ Lam Thuyên về nhà mình, nhà anh rất rộng lớn, hai bên đều có vườn hoa, phía sau lại là khu vườn rất rộng lớn, rất nhiều loại hoa quả.
Tạ Lam Thuyên thầm khen ngợi, nơi này quả nhiên rất đẹp và thơ mộng.
"Ba mẹ, con về rồi." Dylan lên tiếng gọi.
Người hầu mang hành lý anh lên lầu, rồi ba mẹ của anh cũng ra tới.
Ba Dylan nhìn rất hiền hòa, ông ôm Dylan một cái, mẹ Dylan cũng tiếng lên ôm lấy anh.
Tạ Lam Thuyên dùng tiếng Anh để chào họ: "Chào hai bác, con là Tạ Lam Thuyên, bạn của Dylan."
Ba mẹ Dylan nhìn sang Lam Thuyên, mẹ Dylan khẽ thốt lên: "Ôi, cháu là người Trung Quốc sao."
Bà ôm lấy Lam Thuyên, không giấu được vẻ vui mừng, ba Dylan lại vỗ vai con trai mình, khẽ nói: "Con mới đi công tác một chuyến, lại có ngay bạn gái."
Dylan sờ lên đầu mình, anh mỉm cười.
Tạ Lam Thuyên thấy Dylan nói không sai, ba mẹ anh rất nhiệt tình, đối đãi với cô rất tốt.
Cô ở lại Anh suốt một tháng, nhưng thời gian cô ở nhà Dylan còn nhiều hơn cô ra ngoài.
Dylan thường xuyên đưa cô ra ngoài, xem thành phố vào đêm, xem vườn hoa quả nhà anh. Tạ Lam Thuyên rất ấn tượng với nơi này, cô lưu lại rất nhiều kỷ niệm ở nhà Dylan.
"Tuần sau tôi phải về rồi." Tạ Lam Thuyên nói.
Cô và Dylan đang đứng trên cây cầu rộng lớn nhìn người người qua lại, cả thành phố đều ngập ánh đèn nhiều màu.
Dylan cảm thấy mình hơi hụt hẫng một chút, anh nói: "Cô về vội vậy sao?"
Tạ Lam Thuyên thở dài một tiếng: "Tôi đã ở đây một tháng rồi, cũng nên trở về."
Dylan không biết vì sao lại không nỡ xa cô, nhưng lại không biết dùng lý do gì để mời cô ở lại, anh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, dài khoảng 10 centimet, anh đưa cho Tạ Lam Thuyên: "Cô sắp trở về rồi, tôi có món quà muốn tặng cho cô, nể tình bạn của chúng ta, mong cô sẽ không từ chối."
Tạ Lam Thuyên mỉm cười thật sâu, nhận lấy chiếc hộp: "Cám ơn anh, Dylan."
Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một cành hoa hồng nho nhỏ.
Cô thầm khen một tiếng: "Sợi dây chuyền rất đẹp. Tôi rất thích."
"Cô thích là tôi vui rồi." Dylan lại ngập ngừng: "Tôi... tôi có thể... đeo nó cho cô không?"
Tạ Lam Thuyên hơi ngạc nhiên, nhưng cô vân đưa sợi dây chuyền cho Dylan, gật đầu.
Dylan cầm lấy sợi dây chuyền, đeo lên cho cô, tim anh đập thình thịch, tay lại hơi rung, cuối cùng anh cũng đeo xong sợi dây chuyền cho Lam Thuyên, anh đưa tay lấy tóc cô ra, mái tóc phất ngang mặt anh, toả ra một hương thơm nhè nhẹ, làm tim anh càng lúc càng đập nhanh hơn.
Tạ Lam Thuyên xoay người lại, ngước nhìn Dylan rồi nói: "Cám ơn anh."
Dylan đứng đối diện với cô, đột nhiên kéo cô lại, cúi người hôn lấy cô.
Tạ Lam Thuyên sửng sốt, cô mở to mắt, tay siết chặt chống đỡ lên lồng ngực rắn chắc của Dylan, cô quá bất ngờ trước nụ hôn của anh, nhưng cô lại không thể chống cự, bèn lặng im đón nhận nụ hôn của anh, cô từ từ thả lỏng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Dylan, cô khẽ nhắm đôi mắt lại.
.....
Tại sân bay.
Dylan cứ lưu luyến nhìn bóng dáng Tạ Lam Thuyên đi vào trong, anh cảm thấy trống trải vô cùng, đặt tay lên ngực mình, anh khẽ nhíu mày.
Sau khi về nước, Tạ Lam Thuyên lập tức đến nhà Tuấn Phong, trên tay cầm biết bao nhiêu là túi, tất cả đều của Jenny.
Vừa bước vào, cô nhìn thấy Tô Thiên Kim đang chơi với Jenny, cô liền chạy nhanh vào, thấy Jenny đang thức, cô vội bế thằng bé lên, vui mừng không tả nổi: "Con trai, con nhớ mẹ nuôi không, mẹ nuôi rất nhớ con đó, còn mua cho con rất nhiều quần áo và đồ chơi nữa."
Jenny lại trơ mắt nhìn Tạ Lam Thuyên, thằng bé nhìn cô rất lâu mới nở nụ cười.
Tô Thiên Kim hơi sửng sốt với hành động của Lam Thuyên, cô bật cười nhìn những túi đồ lăn lóc dưới nền, cô đứng dậy nhặt lên.
Toàn là đồ chơi và quần áo trẻ em.
Cô đặt lên sofa rồi kéo Lam Thuyên ngồi xuống: "Sao cậu không báo trước với mình rằng cậu sẽ về chứ?"
"Mình muốn tạo bất ngờ cho Jenny, tớ nhớ thằng bé lắm." Tạ Lam Thuyên nói nhưng ánh mắt vẫn cứ dán vào Jenny.
Tô Thiên Kim chỉ biết lắc đầu cười.
....
Vài tháng sau.
Tạ Lam Thuyên vừa đến công ty, cô chưa kịp vào đã bị ai đó kéo ngược lại, cô chưa kịp phản ứng đã chạm vào một ánh mắt quen thuộc.
Dylan.
"Ôi trời, đúng là cô rồi." Dylan dùng tiếng Anh thốt lên: "Tôi tìm cô rất lâu rồi, khó khăn lắm mới biết được nơi cô làm, tôi đợi cô ở đây 2 tiếng rồi."
"Anh..." Tạ Lam Thuyên ấp úng: "Sao anh lại đến đây vậy?"
Dylan gãi gãi đầu: "Ờ thì... Tôi nhớ cô, cô về nước không để lại thông tin liên lạc gì, tôi tìm cô cũng rất khó."
Tạ Lam Thuyên đột nhiên thấy mặt mình nóng lên, tim cô lại nhảy mạnh một cái, rồi bất giác nhớ lại nụ hôn kia của Dylan.
Tự nhiên anh ta lại nói nhớ cô, có ý gì chứ?
"Cô sao vậy?" Dylan thấy cô như mất hồn, anh huơ tay trước mặt cô: "Gặp tôi cô không vui sao?"
"Không có." Tạ Lam Thuyên vội nói: "Chỉ là tôi bất ngờ khi gặp anh thôi."