Trời gần tối, Tô Thiên Kim dỗ con trai ngủ, Tạ Lam Thuyên cũng vừa đến.
Tô Thiên Kim nhìn thấy Tạ Lam Thuyên, một cảm giác có lỗi khiến cô không dám nhìn thẳng vào Lam Thuyên.
"Thiên Kim." Lam Thuyên nhẹ nhàng gọi.
Tô Thiên Kim ngước nhìn Tạ Lam Thuyên, cố mỉm cười, rồi mời cô ngồi xuống.
Tạ Lam Thuyên ngồi xuống, nhìn đứa trẻ đang ngủ say, cô nhoẻn miệng cười một cái, rồi nói: "Mình có thể bế nó không?"
"Tất nhiên là được." Tô Thiên Kim đưa đứa trẻ cho cô.
Tạ Lam Thuyên dịu dàng bồng đứa trẻ, âu yếm nhìn nó.
Thật giống Tuấn Phong.
Thiên Kim rất lâu mới mở lời: "Lam Thuyên, cậu thật sự tha thứ cho mình chứ, vẫn xem mình là bạn đúng không?"
Tạ Lam Thuyên chuyển sang nhìn Tô Thiên Kim, cô cười vui vẻ, đặt đứa trẻ vào nôi, cô nắm lấy tay Thiên Kim, rồi gật đầu: "Mình thấy chỉ có bỏ qua sự đố kỵ mới khiến mình thoải mái hơn."
Tô Thiên Kim chợt xúc động, hốc mắt cô lập tức đỏ lên, cô ôm chầm lấy Tạ Lam Thuyên, ngậm ngùi: "Lam Thuyên, cám ơn cậu, cám ơn cậu vẫn xem mình là bạn."
Tạ Lam Thuyên mỉm cười, vỗ vai Thiên Kim: "Ừm, chúng ta mãi là bạn, mình nhận con trai của cậu làm con nuôi nuôi được không? Mình sẽ thường xuyên đến thăm nó, mua cho nó nhiều đồ chơi, quần áo."
"Được, tất nhiên là được." Tô Thiên Kim liên tục gật đầu, nước mắt cô lại rơi xuống, thấm vào vai áo Tạ Lam Thuyên.
Còn gì tốt hơn như vậy chứ, Lam Thuyên chấp nhận tha thứ cho cô, còn xem cô là bạn.
"Tuần sau mình sẽ đi du lịch một thời gian." Tạ Lam Thuyên không nói: "Đi qua Nhật, qua Hàn, Anh, những nơi đó phong cảnh rất đẹp, có thể mình sẽ đi khoảng 2 tháng. Tiện thể mình ghé thăm ba mẹ mình."
"Cậu đi một mình sao?" Tô Thiên Kim hơi ngạc nhiên.
"Ừm, bây giờ mình đi một mình, đợi con trai cậu lớn, mình sẽ dắt cậu và thằng bé đi, chỉ mình với cậu và nó thôi, cậu đồng ý chứ?"
Tô Thiên Kim gật đầu.
Tần Tuấn Phong không biết đã hé cửa đứng đó bao lâu rồi, anh mỉm cười vui vẻ.
Cuối cùng cũng hoá giải được mọi hiểu lầm, cám ơn em , Lam Thuyên.
.....
Tại nhà của Trần Cận Tư.
Cuộc sống của Trần Cận Tư và Lâm Lộc vốn đã không hạnh phúc, bây giờ ngày càng rối tung lên.
Từ khi biết Lâm Lộc bày trò hãm hại Tô Thiên Kim, Trần Cận Tư bao nhiêu lần nổi giận, muốn li hôn, nhưng Lâm Lộc lại không đồng ý.
"Anh vì một người phụ nữ không ra gì mà muốn li hôn với tôi sao? Anh xem lại bản thân anh đi, sau khi li hôn với tôi, anh sẽ chỉ là một kẻ ăn mày thôi."
Trần Cận Tư càng lớn tiếng quát: "Không liên quan đến cô, thà tôi ra đường ở còn hơn phải sống với một người đàn bà độc đoán như cô."
"Anh nói cái gì?" Lâm Lộc như điên cuồng lên, nhào lại túm lấy áo Trần Cận Tư: "Cô ta có gì tốt, nhìn bề ngoài chả khác gì một con đàn bà được bao nuôi."
Trần Cận Tư không kiềm chế được nữa, vung tay tát cho Lâm Lộc một bạt tay, khiến cô ngã xuống đất, rồi hắn hầm hừ bỏ đi ra ngoài, ném lại tờ giấy li hôn.
Lâm Lộc xé tan tờ giấy, miệng lại la hét không ngừng.
Không biết đó là tờ giấy li hôn thứ mấy rồi, nhưng lần nào cũng bị cô xé nát.
Cuộc hôn nhân của hai người càng lúc càng tệ, người ngoài nhìn vào cũng phải lắc đầu.
Trần Cận Tư lại tự mình gửi lời xin lỗi đến Tô Thiên Kim, một lần nữa xin cô tha thứ, hắn cũng nói tất cả là do hắn say rượu rồi nói lung tung, hại cô bị nhà chồng ruồng bỏ.
Tô Thiên Kim vội vứt ngay lá thư vào thùng rác, tất cả những thứ liên quan đến hắn, cô đều không muốn nghĩ đến, kẻ đã hại đời cô, vì lợi ích lại có thể đẩy cô xuống hố bùn lầy. Khiến cô suýt chút nữa không thoát ra được.
Tần Tuấn Phong biết cô không vui vì bức thư đó, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô an ủi: "Đừng suy nghĩ đến nữa, bây giờ em có anh, có con trai, những chuyện không vui cứ mặc kệ cho nó qua đi."
"Tuấn Phong." Thiên Kim nhỏ giọng, dựa đầu vào lồng ngực của anh, cảm nhận sự bình yên từ anh.
.......
Lâm Lộc biết Trần Cận Tư gửi thư xin lỗi Tô Thiên Kim, cô càng điên cuồng hơn, cứ liên tục chửi mắng: "Vì sao anh phải xin lỗi cô ta, có phải anh muốn bỏ tôi để níu kéo cô ta về không? Tôi cho anh biết, anh đừng mơ đến chuyện đó, tôi sẽ không để anh toại nguyện đâu."
"Cô có thôi đi không?" Trần Cận Tư hét lớn: "Cô không gây chuyện với tôi cô không chịu nổi à?"
"Vậy thì sao? Anh muốn làm gì tôi?"
"Cô đừng thách thức tôi."
"Tôi thách thức anh đấy, anh muốn làm gì?" Lâm Lộc lại chẳng nhường nhịn chút nào, càng lúc càng điên cuồng: "Có giỏi anh cứ giết chết tôi đi."
Nghe lời thách thức của cô, Trần Cận Tư mất đi khống chế.
Người phụ nữ này càng lúc càng quá đáng.
Trần Cận Tư chụp ngay con dao bên cạnh, đâm liên tục vào ngực Lâm Lộc, khiến cô ngay lập tức gục ngã.
Mấy ngày sau, Tô Thiên Kim lại thấy trên báo có tin tức của Trần Cận Tư.
"Tổng giám đốc Trần Cận Tư dùng dao giết vợ"
Bên dưới là tấm ảnh Lâm Lộc đang nằm trên vũng máu, hai mắt mở to trừng trừng, Trần Cận Tư ngồi dựa vào cạnh bàn, trên tay còn cầm con dao đẫm máu.