Tiếng Sét Ái Tình

Chương 18: Về quê.




Tần lão gia rút ra từ túi áo một tấm thẻ, nhét

vào tay Tô Thiên Kim: "Ba hiểu, ba sẽ tìm cách cho Tuấn Phong nhớ lại sớm nhất, con cứ tin ba, con hãy giữ cái này, chăm sóc tốt cho bản thân."

Tô Thiên Kim bàng hoàng, trả cái thẻ lại cho ông.

Lúc nãy mẹ chồng cô đưa cô một cái phong bì, giờ cha chồng lại đưa cho cô một cái thẻ.

"Con không thể nhận, con tin ba, con sẽ nghe lời ba."

Tần lão gia một lần nữa bắt cô cầm lấy cái thẻ: "Con cứ cầm đi, coi như là quà ba cho cháu nội ba, con chăm sóc bản thân con thật tốt, xem như là chăm sóc cháu nội của ba."

Tô Thiên Kim xúc động vô cùng, cô lại rưng rưng nước mắt: "Con cám ơn ba."

Sau đó, Tô Thiên Kim thật sự rời khỏi Tần gia, cô ôm tấm hình của cô và Tần Tuấn Phong vào lòng.

Tần lão gia sai 3 nữ hầu, 2 vệ sĩ và tài xế đưa Tô Thiên Kim về quê nhà.

Tần phu nhân và Tạ Lam Thuyên dù không cam lòng với cách làm của ông, nhưng vẫn mừng thầm vì cuối cùng Tô Thiên Kim cũng ra khỏi Tần gia.

Hai người nhìn nhau cười một cách đắc ý.

Trước khi lên xe, Tô Thiên Kim ngước đầu nhìn lên ban công ngay phòng ngủ của cô và Tuấn Phong, mong chờ nhìn anh thêm một lần, nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu.

Cô buồn bã bước lên xe, chiếc xe lăn bánh rời đi, cô cứ ngoảnh đầu nhìn lên ban công đó, đến khi không còn thấy được nữa.

"Tuấn Phong, anh nhất định phải nhớ ra em."

Ba nữ hầu và hai vệ sĩ nhìn cô thông cảm.

Trong một góc khuất của ban công, một bóng người đứng bất động tại đó, bàn tay khẽ nắm lại, trong lòng bàn tay anh có một vật loé sáng.

Là chiếc nhẫn cưới.

Tần Tuấn Phong trở lại căn phòng, đi về phía tủ, mở tủ cẩn thận bỏ chiếc nhẫn vào trong rồi khoá lại, như phòng ngừa ai đó len lẻn trộm đi.

Quanh căn phòng này chẳng còn thứ gì liên quan đến Tô Thiên Kim cả, ngay cả hình cưới cũng không còn.



Anh cứ suy nghĩ về Tô Thiên Kim, từ khi anh tỉnh lại, nhìn thấy Tô Thiên Kim, anh dường như có cảm giác quen thuộc, nhưng không cách nào nhớ được cô là ai.

Nhìn dáng vẻ cô cứ quấn quýt lấy anh, ân cần chăm sóc và quan tâm anh xem anh uống thuốc hay chưa, nửa đêm lại âm thầm đắp lại chăn cho anh rồi rời đi, thêm vẻ mặt đau lòng của cô khi thấy anh cười nói với Tạ Lam Thuyên.

Nghĩ đến đó, trong lòng Tần Tuấn Phong khẽ động, anh thật sự không nỡ người phụ nữ này, không nỡ để cô đi, anh không hiểu vì sao. Nghĩ đến ảnh cưới của hai người, chiếc nhẫn cưới.

Tần Tuấn Phong đột nhiên lục lọi giấy tờ của mình, như muốn tìm thứ đó, nhưng mãi cũng không tìm được.

Tạ Lam Thuyên vừa mở cửa bước vào, thấy trong phòng bừa bộn, Tần Tuấn Phong lại đứng trơ trơ ngay kệ sách, không để ý đến cô.

Tạ Lam Thuyên hỏi: "Tuấn Phong, anh làm sao vậy?"

"Anh tìm một số giấy tờ thôi." Tuấn Phong nói.

Tạ Lam Thuyên đi lại gần anh, nắm lấy tay anh đi lại sofa rồi nói: "Anh ngồi xuống đi, anh tìm gì để em tìm cho anh."

Tuấn Phong khẽ cười lắc đầu: "Không cần đâu."

"Vậy để em dọn dẹp lại cho anh." Tạ Lam Thuyên đứng dậy nhưng bị Tuấn Phong kéo lại.

"Để anh gọi người dọn, em ngồi đi."

.....

Sau khi về nhà, Tô Thiên Kim ôm chầm lấy mẹ mình mà khóc, bà không hiểu chuyện gì, hỏi thì cô không nói, cứ để cô ôm bà mà khóc như một đứa trẻ.

Nữ hầu và vệ sĩ mang đồ vào trong.

Bà Tô nhìn theo, bà dường như đoán được một chút.

Không lẽ con gái bà lại gặp chuyện kia một lần nữa?

Nghĩ xong bà vội lắc đầu.

Không phải, nếu thật sự như vậy thì tại sao lại có nữ hầu và vệ sĩ theo cô về đây?

Tô Thiên Kim khóc trong lòng bà một lúc lâu mới ngưng, bà vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: "Được rồi, con có chuyện gì, nói mẹ nghe."

Tô Thiên Kim ngậm ngùi kể lại: "Tuấn Phong gặp tai nạn, anh ấy không còn nhớ ra con, ba chồng con kêu còn về đây một thời gian."



Rồi côi nói cho bà nghe những gì Tần lão gia đã căn dặn. Không nói ra những

Bà Tô nghe xong cũng sụt sùi nước mắt.

Sao con gái bà lại khổ đến thế?

......

4 tháng sau.

Tô Thiên Kim vác cái bụng to ngồi trong phòng xếp lại quần áo, nhìn cô như gầy đi.

Tần lão gia thường xuyên hỏi sức khoẻ cô như thế nào, đứa bé phát triển ra sao? Căn dặn cô đủ điều.

Ông thật sự rất thương cô, Tuấn Phong không chăm sóc được cho cô, nên ông không thể không quan tâm cô được, dù sao cô cũng là con dâu ông.

Tô Thiên Kim cầm đôi bao tay nhỏ nhắn lên và ngắm nhìn, tay đặt lên bụng, cô nhoẻn miệng cười, đứa con của cô sắp chào đời rồi.

Cô sắp xếp lại đống quần áo.

Ngoài cánh cổng đơn sơ, 2 chiếc xe sang trọng đỗ ở đó, trên xe có vài người bước xuống.

Trong đó có Vũ Hải, Diệp Vũ và cả... Tần Tuấn Phong.

Bà Tô chạy ra, nhìn thấy Tần Tuấn Phong bà vội mời tất cả vào nhà.

Tô Thiên Kim cũng ra khỏi căn phòng nhỏ, nhìn thấy Tuấn Phong, cô không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt lại tuôn ra.

Có phải anh nhớ ra cô rồi không?

Cô vừa định mở miệng gọi Tuấn Phong, nhưng Diệp Vũ nhanh chân chạy về phía Thiên Kim: "Thiên Kim, lâu rồi không gặp."

Tô Thiên Kim gạt đi nước mắt, cố gắng nở nụ cười với Diệp Vũ: "Diệp Vũ."

Diệp Vũ như biết được tâm sự của cô, kéo cô vào trong bếp, nói: "Tuấn Phong vẫn như vậy, dù bác Tần có làm thế nào cũng vậy, bọn mình phải cố gắng lắm mới khuyên được Tuấn Phong về đây, hy vọng anh ấy sẽ nhớ lại."

"Cám ơn chị, Diệp Vũ."