Tiếng Người

Chương 12




Trong phòng, Phong đang vứt quần áo lên giường ngủ. Thấy anh vào, Phong cười: - Anh học nhảy ở đâu mà nhảy giỏi thế? Em nhảy như con cung quăng.

Rồi cậu ta tặc lưỡi:

- Anh Hoàng nhảy cũng đẹp. Bác đấy công nhận giỏi thật. Cái gì cũng giỏi.

- Hoàng ở phòng nào?

- Bác ấy có ở đây đâu. Hai vợ chồng ở bên khu Paradise cơ. Bác ấy bảo vợ bác ấy có thẻ VIP bên đó.

Duy vứt điện thoại xuống giường. Anh nắm vào một góc của tấm ga trải giường và giật cho nó phẳng ra. Anh đã không định giật mạnh như thế. Một góc của tấm ga bật tung. “Trưởng giả! Những kẻ ở ngoài mơ tưởng một thế giới xa hoa với những trò chơi lớn, bước đi lớn, trí tuệ lớn, nỗi lo và niềm vui cũng lớn. Cứ vào đó đi. Vào đó đi. Bong bóng. Bong bóng”.

Duy nhét lại tấm ga giường rồi đi vào nhà tắm. Anh vục đầy nước lên mặt. Trong gương, mặt và tóc anh đầy những giọt nước. Chúng bám trên da thành từng nốt nhỏ. Anh nhìn trân trối vào kẻ trong gương. Khuôn mặt hắn giống như một miếng bì lợn đã cạo sạch lông, nhợt nhạt, lấm tấm những cái mụn nước nhỏ trong suốt. Anh cúi đầu nhìn xuống những ngón chân. Những móng chân vỡ, sứt, và vàng ệch – kết quả của những năm tháng lao động và lang bạt. Những đầu ngón chân hơi bè ra thành một múi thịt nho nhỏ, trong khi những đốt xương tồi lên. Một vài cái lông đen lún phún, loăn xoăn đâm lên từ da thịt.

Anh giật phăng gấu áo ra khỏi quần.

Đã mười một giờ đêm. Anh quay số về nhà mẹ vợ. Phải năm tiếng chuông đổ mới có người nhấc máy. Là mẹ vợ anh. Bà lo lắng hỏi anh có chuyện gì không.

- Mẹ cho con nói chuyện với M.

- Nó ngủ rồi – mẹ vợ anh nói – Xông xong nó đi ngủ ngay.

- Ngủ rồi hả mẹ?

- Ừ.

- Thế thôi mẹ ạ. Mai con gọi.

Anh đóng máy điện thoại. Khoảng cách tám tiếng từ giờ đến sáng mai trở nên xa vời vợi. Thậm chí vô cùng. M đang ngủ. Nàng đang ở một thế giới khác. M không phải nhìn những thứ anh đang nhìn.

Anh đi tắm rồi lên giường nằm. Ở giường bên kia, Phong đang nằm quay mặt vào tường, thì thầm với ai đó qua điện thoại di động. Anh nghe loáng thoáng những “công ty anh…” rồi lại “phòng anh…” rồi “bọn anh…”, rồi “mấy em ở công ty anh…”. Tên của Hoàng lẫn trong cuộc nói chuyện.

- Anh đi ngủ đây – Phong nói to trên điện thoại và nhỏm dậy – Nhảy nhiều mệt quá. Mai bọn anh phải họp sớm.

Cậu ta cất điện thoại và cười hớn hở với anh:

- Em tắt đèn đi ngủ nhé?

- Ừ – anh nói.

Nhưng Phong không tắt đèn. Cậu ta đột ngột cười to:

- Em sắp có bồ rồi – cậu ta ngừng một hơi rồi lại bật cười – Em thích một con bé xinh lắm nhưng nó chưa đồng ý. Lần này em đi về là đổ…

- Tắt đèn đi – anh nói.

Căn phòng chìm vào bóng tối. Mười phút sau đã nghe tiếng Phong thở đều đặn ở bên kia.

Duy không ngủ được. Những ý nghĩ và hình ảnh loang loáng, nhòe nhoẹt trong óc anh. Rồi đến một lúc nào đó, anh nhận ra anh đang nghĩ đến việc người con gái áo đỏ và Hoàng nằm cạnh nhau trên giường của một căn phòng nào đó. Da thịt họ sẽ chạm vào nhau. Anh ta có quyền chạm vào nàng. Còn anh thì ở đ

Lại là cảm giác nhớ nhung và phi lý chiếm lấy anh. Nỗi nhớ như dao, cắt vào da thịt và đầu óc, khiến từng tế bào trong cơ thể đều tỉnh thức và rã rời. Nỗi nhớ như một con mắt đen trong, lặng lẽ nguyền rủa năng lực nhìn thấy của chính mình. Nỗi nhớ làm mù lòa và tê liệt tất cả những cảm giác khác.

Trong sự tê liệt đó, chỉ có một ý nghĩ còn rõ ràng: chắc chắn người con gái đó đang nghĩ đến anh.

Anh bắt đầu trở đi trở lại trong đầu cái khoảnh khắc nàng nhìn anh trong phòng ăn. Rồi lúc họ nhìn nhau trong phòng nhảy. Nàng đã nhìn thấy anh thế nào? Lúc anh cười ở trong phòng ăn? Lúc anh nói chuyện với người ngồi bên cạnh? Lúc anh nhảy những điệu điên rồ ở giữa phòng? Lúc anh tiến lại phía nàng?

Nàng có thấy khuôn mặt anh? Có thấy nụ cười của anh không? Có thấy anh điềm tĩnh và dễ mến không? Có thấy anh bốc đồng và nhiệt tình không? Có thấy anh mạnh mẽ? Có thấy anh giỏi giang và phong cách? Có thấy anh đặc biệt?

Nhưng hơn thế, có biết rằng đằng sau tất cả những thứ này là một người nào không? Có biết quá khứ của anh? Suy nghĩ của anh? Tài sản khổng lồ của anh? Con người đích thực bên dưới những thứ này? Biết những tiếng nói mà một đời người có lẽ không đủ để bày tỏ hết? Biết thấu suốt cả một con người – cả một con người – là anh? Biết hết tất cả những thứ mà anh cũng không thể biết cho chính mình, chỉ cảm giác được nó bằng một con mắt vô hình? Biết cái chỉ có thể thấy bằng im lặng trong bóng tối?