Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 35




Trần Tuấn liếc nhìn quản gia, giọng nói chậm rãi: “Chú Trung, nể tình ông đã theo tôi hai mươi năm, tôi tha cho lần này. Nhưng nhớ cho kỹ, ở cái nhà họ Trần này tôi mới là người cầm quyền, hiểu chưa?”

“Dạ hiểu, ông chủ, từ nay về sau tôi không dám giấu diếm gì nữa.” Quản gia sợ hãi, biết rằng ông Trần ở Thượng Hải là người làm ăn lớn, thủ đoạn cũng chẳng phải sạch sẽ gì. Sau này, ông ta phải biết giữ mình, không thể mù quáng nghe lời dì Hàn mãi được.

Trần Tuấn chỉ gật đầu, rồi bảo ông ta kể lại hết những gì dì Hàn đã làm trong mấy ngày qua.

Quản gia không dám giấu giếm, vội kể lại hết mọi chuyện.

Nghe xong, Trần Tuấn im lặng hồi lâu. Mồ hôi trên trán quản gia tuôn ra không ngớt, phải đưa tay lên lau liên tục.

“Ông đi làm hai việc cho tôi.” “Xin ông chủ cứ dạy bảo!”

“Thứ nhất, phái người theo dõi bà ta, xem mấy mối quan hệ lộn xộn ngoài kia là thế nào, dò cho ra bà ta quen biết những hạng người gì. Thứ hai, tìm cho bằng được cô cả về đây. Nếu không tìm được, chỗ quản gia này ông cũng đừng mong ngồi nữa.”

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, chỉ vậy thôi thì cũng dễ lo liệu, vội vàng vâng dạ.

“Chuyện hôm nay, không được để người thứ ba biết, ông rõ chưa?” Trần Tuấn nói thêm.

“Dạ rõ, ông chủ yên tâm, chuyện hôm nay, tôi sẽ chôn xuống bụng.”

Trần Tuấn gật đầu, bảo tài xế lái xe trở về.

Vừa về đến nhà, không bao lâu sau Trần Tuấn đã thấy choáng váng, phải về phòng nằm nghỉ.

Vừa nằm xuống, một bóng đen từ người ông ta tách ra, hiện rõ là Đàm Thuần Chi.

“Công tử, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này sao còn tự mình hạ thân lo liệu, mệt nhọc cho ngài quá rồi?” Bóng trắng từ đâu lướt đến, xấc xược nhổ nước miếng về phía Trần Tuấn.

Đàm Thuần Chi đặt hai ngón tay lên ấn đường của Trần Tuấn, lạnh nhạt nói: “Người này còn có chỗ dùng. Nếu ngươi ra tay, thì hắn còn giữ được mạng sao? Khéo lại thành phế vật đấy chớ.”

Bóng trắng không phục: “Tiểu nhân cũng biết chừng mực chớ.”

Đàm Thuần Chi không muốn tranh cãi thêm, chỉ hỏi: “Việc đêm nay sắp đặt thế nào rồi?”

“Công tử yên tâm, mẹ con nhà đó tiểu nhân đã lo liệu kỹ càng, bảo đảm gà chó không yên.” Bóng trắng nói, rồi chợt thêm: “Chỉ là, dì Hàn đang mang thai, trong bụng có một hài nhi, e rằng không tiện động sát nghiệp.”

“Ngươi nói gì, bà ta có thai?” Đàm Thuần Chi kinh ngạc, tính toán trong đầu mà thấy không ổn chút nào.

“Dạ phải, không thể sai được, tiểu nhân đã thấy linh hồn thai nhi tụ quanh bà ta. Xem chừng là một bé trai.”

“Không thể nào, số Trần Tuấn chỉ có hai con gái, làm gì có con trai.”

Bóng trắng nghe vậy thì bật cười: “Tiểu nhân đã nói rồi mà, lão già đó làm sao có khả năng này. Chắc chắn là bị cắm cho quả sừng to tướng rồi.”

Đàm Thuần Chi không đồng tình, đích thân đến gặp dì Hàn.

Dì Hàn đang ngồi trên ghế sa-lông trong phòng khách xem tạp chí, nghĩ ngợi về mấy mẫu thời trang hay trang sức mới.

Bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh lùa sau lưng, khiến bà ta không khỏi rùng mình, quay đầu lại nhìn thì thấy cửa sổ chưa đóng, bà ta đứng dậy đóng cửa sổ.

Từ xa, Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm vào bụng dì Hàn, ánh mắt lạnh lùng. “Công tử, thế nào?”

“Đúng là con của Trần Tuấn, nhưng…” “Nhưng sao?”

Đàm Thuần Chi mặt lạnh nói: “Đứa trẻ này là biến số, chúng ta không thể động vào.”