Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 15




Trần Tuấn vừa mới chợp mắt thì thấy mình đang đứng trước căn nhà tổ lâu rồi chưa về.

Ông ta hơi ngỡ ngàng, chậm rãi tiến tới, đẩy cửa bước vào. Đường cuối dẫn đến căn phòng lớn, nơi người mẹ tóc bạc phơ của ông đang ngồi trên ghế chính, nhìn ông chằm chằm.

Trần Tuấn xúc động, vội vàng chạy tới, gọi một tiếng “Má!” Nhưng mẹ ông ta chỉ nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng đầy khinh bỉ.

“Má ơi, con bất hiếu, đến lúc má mất con cũng không về được, con đúng là đáng chết mà.” Trần Tuấn quỳ sụp trước mặt mẹ, khóc ròng. Thật không phải ông không muốn về, mà khi ấy chính ông cũng đang gặp rắc rối, không thể nào thoát thân được. Đến khi thoát được, mẹ ông đã được chôn cất, nên ông cũng chẳng về luôn.

Bà Trần nhìn đứa con đang khóc, giọng bà lạnh như sắt trong tháng Chạp: “Mày còn biết mình bất hiếu sao!”

Bà Trần trước giờ luôn hiền từ, chưa từng dùng giọng nghiêm khắc như thế để nói chuyện với ông ta. Trần Tuấn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, vừa nhìn đã suýt chết khiếp.

Chỉ thấy khuôn mặt mẹ ông ta trắng bệch, xanh xao, những nếp nhăn nhăn nhó trông thật đáng sợ.

“Tao thương mày, chết mà không về khóc tang tao cũng bỏ qua. Nhưng mày hay lắm, ngay cả đứa con gái ruột thịt của mình cũng không lo. Đứa cháu tao nuôi nấng trong tay cưng như vàng như bạc, mày lại để cho con đi*m họ Hàn kia hành hạ? Rồi cả cái thứ con hoang mà nó sinh ra, nó là cái thá gì mà dám đánh cháu của tao?”

Trần Tuấn nghe vậy không bằng lòng. “Má, sao má lại nói vậy, năm xưa nếu không phải má ép con cưới vợ, thì làm gì sinh ra Mộc Miên. Trong lòng con chỉ có Hàn Thị, mấy năm nay chỉ để cô ấy làm vợ bé, đã là khiến cô ấy chịu thiệt lắm rồi.”

“Mày nói thiệt thòi? Thiệt thòi cái nỗi gì!” Bà Trần tức giận đứng dậy, mắt đỏ ngầu: “Nó xuất thân thấp hèn, làm được vợ bé đã là tốt lắm rồi. Mày còn muốn cho nó bước vào cửa chính của nhà họ Trần? Nhà họ Trần chúng ta là gia đình

thế nào, là dòng dõi khoa bảng, tổ tiên đã từng phục vụ hoàng đế Khang Hy. Dù có sa cơ thất thế, cũng không thể để cho một con đ* làm chính thất. Mày có thể không cần thể diện, nhưng nhà họ Trần này vẫn cần!”

“Chưa nói tới, bao nhiêu năm nay mày dẫn nó ở Thượng Hải, ra ngoài giới thiệu chẳng phải đều tự xưng là phu nhân? Nó sống sung sướng, còn vợ cả của mày ở nhà lo lắng cho tao, sống cực khổ đến chết mà mày cũng không về thăm. Mày còn xứng là người không!” Bà Trần càng nói càng tức giận, cầm cây roi lông gà bên cạnh quất mạnh vào người Trần Tuấn.

Trần Tuấn bị đánh cũng không thấy đau, chỉ tránh né. “Má, người cũng đã mất rồi, má nhắc lại chuyện này làm gì nữa.”

“Được, tao không nhắc đến con bé nữa, tao hỏi mày, Mộc Miên đâu rồi?”

Sắc mặt Trần Tuấn không tốt: “Con nhỏ đó tánh tình bướng bỉnh, chỉ vì bị em gái đánh một cái mà đã bỏ nhà đi. Nó không biết mình đã lớn rồi, còn bày đặt giận dỗi như con nít.”

Bà Trần lại vung cây roi lông gà, quất mạnh đến nỗi tay Trần Tuấn bầm tím.

“Mày đúng là đồ vô dụng, tao sao lại sinh ra cái thằng đầu óc ngu si như mày. Thứ mà Hàn Thị sinh ra là cái thứ gì, dám đánh cháu của tao. Mày chỉ biết bênh con vợ bé, để cho con gái ruột mình bị ức hiếp, có người con gái nào chịu nổi như vậy?”

“Má, sao má nói vậy được, San Na cũng là cháu ruột của má, má không thể thiên vị như thế!” Trần Tuấn tự nhiên thương đứa con gái lớn lên trước mắt hơn.

Cây roi lông gà của bà Trần bị bẻ gãy: “Nghiệt chướng, nghiệt chướng, chi bằng lúc đầu tao bóp chết mày cho xong.”

“Má, má đừng đánh nữa, cùng lắm ngày mai con đi tìm nó về.” Trần Tuấn thấy mẹ tức đến xanh mặt, vội vàng an ủi.

“Mày biết nó đi đâu mà đòi tìm hả?”