Tiếng Mõ Canh Đổ Đều Đều

Chương 9




Ta nhẹ nhàng ôm lấy nó, trong lòng nghĩ, gặp phải thời buổi này, người khổ không chỉ là phận nữ nhi hay nam tử, mà là người có thân phận bần hàn.

Ta biết làm đậu hũ, tỷ tỷ biết dệt vải, hai tỷ muội ta cùng nhau nuôi một đứa trẻ, cũng chỉ thêm một cái bát một đôi đũa mà thôi.

Chờ đến khi ta dành dụm đủ bạc, sẽ thuê một cửa tiệm, từng chút từng chút kiếm tiền, biết đâu ta cũng có thể trở thành một thương gia lớn.

Những ngày này, dường như càng ngày càng có hi vọng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, một buổi chiều tà, Triệu Yến đột nhiên gõ cửa sân nhà ta, ném một túi bột mì vào sân, nhìn chằm chằm vào ta, yết hầu chuyển động hồi lâu, hỏi: “Nhị Nha, còn đậu hũ không?”

Ta ngơ ngác đáp: “Hết từ sớm rồi, có chuyện gì vậy?”

Hắn cười gượng gạo: “Ta phải lên đường đi đánh giặc Mãn rồi. Một khi đã đi, chẳng biết đến năm nào tháng nào mới quay về. Chỉ là có chút nhớ món đậu hũ của muội.”

Ta luống cuống, ấp úng: “Ta, ta không làm nhiều…”

Hắn liên tục xua tay: “Không sao, không sao. Ta đi đây, Nhị Nha, muội…”

Hắn dừng lại, từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc trâm bạc đưa cho ta: “Ta chỉ mua được thứ này, để thay cho đôi giày mới đó…”

Ta ngơ ngác nhận lấy chiếc trâm, trên đó khắc một bông hoa nhỏ, đẹp vô cùng.

Trái tim ta bỗng nhiên đập loạn nhịp, chẳng hiểu vì sao, không kìm được mà nắm lấy tay áo hắn: “Triệu Yến, huynh nhất định phải trở về đấy!”

Hắn gật đầu, lại nhìn ta một lúc, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ: “Nhị Nha, đợi ta lập được quân công trở về, sẽ sắm cho muội cả một bộ trang sức.”



Đêm đó Triệu Yến theo quân đội rời khỏi thành, ta tiễn hắn một quãng đường dài, hắn không ngoảnh đầu lại, ta cũng không dám gọi, cứ thế men theo ven đường đi theo đến tận cổng thành.

Hắn lẫn trong đám đông, mặc bộ giáp vải cũ kỹ, chỉ là một tiểu binh bình thường không có gì nổi bật.

Nhưng ta có thể nhận ra bóng lưng hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, luôn cảm thấy hắn có chút khác biệt so với những người khác.

Ta cứ nhìn, nhìn mãi, cho đến khi họ hoàn toàn hòa vào màn đêm, biến thành một hàng những chấm đen nhỏ bé.

Gió đêm thổi qua, thổi loạn tâm tư ta, cũng thổi tan tiếng vó ngựa.

Dân chúng trong thành đều nói chiến trường nguy hiểm, lại nói nhà nào đó năm đứa con trai cùng ra trận, chỉ trở về được nửa người.

Chàng trai đó mất cả hai chân, chỉ có thể mang theo mẹ già đi ăn xin, gần đây bị xe ngựa đ.â.m chết, thật tội nghiệp.

Ta nghe mà sợ hãi, về nhà đóng cửa đếm tiền, nghĩ thầm, nếu Triệu Yến bị thương tật, bị điên dại, triều đình không quan tâm hắn, ta sẽ quan tâm.

Tỷ tỷ thấy ta hồn vía lên mây, an ủi ta rằng, Đông Tử đã hỏi thăm rồi, Triệu Yến và những người khác đi hội quân với lực lượng chủ lực của Trấn Bắc tướng quân.

Trấn Bắc tướng quân bách chiến bách thắng, chỉ cần có hắn, mọi người nhất định sẽ sống sót trở về.

Ta sờ lên chiếc trâm bạc trên đầu, vui vẻ nói: “Huynh ấy nhất định phải trở về! Huynh ấy còn nhớ món đậu hũ do muội làm mà.”

Ngày tháng cứ thế êm đềm trôi qua, ngày ngày ta vẫn làm đậu hũ, Đông Tử lớn hơn một chút, cũng khỏe mạnh hơn.

Mắt thấy sắp đến Tết, tỷ tỷ may cho hai chúng ta y phục mới, vốn định mua ít thịt để ăn cho đỡ thèm, nhưng từ khi quân Mãn vào biên ải, thứ gì cũng đắt đỏ hơn trước, chỉ có đậu hũ của ta là rẻ nhất.



Thế là ba chúng ta bàn tới bàn lui, cuối cùng cũng keo kiệt mua một ít lòng lợn, dù sao cũng là đồ mặn.

Đêm ba mươi Tết năm đó trời rét căm căm, tỷ tỷ cắt giấy trang trí cửa sổ, Đông Tử quét dọn sân.

Ta đi giao đậu hũ cho một nhà ở phía bắc thành, trên đường về bỗng nghe thấy có người trên phố hô lớn một câu: “Trấn Bắc quân hồi kinh!”

Trong phút chốc, cả khu chợ trở nên hỗn loạn.

Tiểu thương tản ra tránh đường, những bà lão tóc bạc phơ chống gậy ngóng về hướng cổng thành, nghe tiếng vó ngựa ngày càng gần, họ nhao nhao gọi tên con trai mình.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, tiếng ồn nhanh chóng lắng xuống.

Ta kiễng chân chen qua đám đông, nhận ra đội Trấn Bắc quân này đã bỏ mũ giáp, đi lại thưa thớt, hầu hết mọi người đều mang thương tích, mệt mỏi, và đều là những gương mặt xa lạ, rõ ràng không phải là đội của Triệu Yến.

Lúc này, một bà lão tiến đến hỏi một vị tướng trẻ gầy gò xanh xao: “Tướng quân, các ngài rút lui từ đâu về? Có biết con trai lão không? Con trai lão tên là Khương Đại, năm ngoái đã làm đô đầu…”

Vị tướng trẻ dừng bước, vẻ mặt đau buồn lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Xin thứ lỗi…”

Bách tính hoang mang lo lắng, ta càng thêm sốt ruột.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta bèn đi theo sau họ, nhìn họ đóng quân trong thành, lén lút kéo một tiểu binh lại, vừa nhét bạc vào tay hắn vừa hỏi: “Đại ca, có chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiểu binh không nhận bạc, dùng tay áo bẩn thỉu lau nước mắt, khóc nói: “Hết rồi, tất cả đều hết rồi. Hoàng đế chó má đã phản bội chúng ta, chúng ta đã chống đỡ hơn nửa năm, không chống đỡ nổi nữa. Tướng quân không còn, Trấn Bắc quân cũng không còn, tất cả đều không còn…”