Tiếng Mõ Canh Đổ Đều Đều

Chương 6




Cuối cùng, ta cho rằng thời cơ đã chín muồi, bám theo sau Lưu A Tứ, đi theo hắn vào con hẻm.

Ta đi theo một lúc lâu, thấy con hẻm càng lúc càng hẹp, Lưu A Tứ dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Ta vội vàng nép sau bức tường, nhưng khi ta thò đầu ra lần nữa, Lưu A Tứ đã biến mất.

Ta vội vàng đuổi theo, nhìn quanh một hồi, bỗng nghe thấy từ đầu hẻm có tiếng bước chân hỗn loạn đang nhanh chóng tới gần.

Ta hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, nào ngờ mới chạy được vài bước đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo vào sân bên cạnh.

Miệng ta bị bịt lại, ta vùng vẫy dữ dội, giơ cao con d.a.o chặt củi.

Người đó vội vàng nắm chặt cổ tay ta, nói gấp: "Là ta!"

Lúc này ta mới nhìn rõ là Triệu Yến, cảnh giác hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Triệu Yến ra hiệu cho ta im lặng, áp sát vào cửa nghe ngóng.

Đợi tiếng bước chân đi xa, mới cau mày nói: "Ta còn muốn hỏi ngươi đấy! Ngươi muốn g.i.ế.c Lưu A Tứ à?"

Ta tất nhiên không thể thừa nhận.

Ta nắm chặt d.a.o chặt củi, hùng hồn phản bác: "Không có! Sao, ta ra ngoài không được mang d.a.o sao?"

Triệu Yến mím môi: "Ta khuyên ngươi đừng chuốc họa vào thân, biểu huynh của Lưu A Tứ chính là huyện lệnh đấy."

Nước mắt ta chực trào, nghẹn ngào hỏi ngược lại: "Vậy thì đã sao chứ! Hắn làm hại biết bao nhiêu cô nương, chẳng lẽ không đáng c.h.ế.t sao?!"

Triệu Yến luống cuống xua tay lia lịa: "Hắn, hắn đương nhiên đáng chết, ta chỉ sợ ngươi chịu thiệt thòi! Ngươi, một thân nữ nhi yếu đuối, làm sao mà đấu lại với tên địa đầu xà* kia chứ! Ngươi có biết hắn nuôi bao nhiêu tên tay sai không..."



*Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó => Địa đầu xà: người ở trong địa bàn quen thuộc của mình.

Ta không còn tâm trí đâu mà nghe hắn nói nữa, vội lau nước mắt, lách qua hắn rồi chạy một mạch về nhà.

Vừa về đến nhà, ta đã nhào ngay vào lòng tỷ tỷ.

Tỷ tỷ hốt hoảng hỏi: "Nhị Nha, ai ức h.i.ế.p muội vậy? Nói tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ đi liều mạng với hắn!".

Tỷ tỷ không nói gì thì thôi, vừa mở miệng ta đã òa khóc.

Khóc một hồi, ta chợt thấy trên bàn có cái bánh mới ra lò, bèn cầm lên cắn một miếng rồi lại tiếp tục khóc.

Ta thật sự không cam lòng!

Phải chi ta là một nữ hiệp biết võ công thì hay biết mấy.

Ta sẽ bay như chim, nhảy như én, một mình đánh lại mười tên, rồi một đao c.h.é.m bay cái đầu chó của Lưu A Tứ!

Nhưng ta chỉ là một cô nương bán đậu hũ, ngày thường chỉ biết cắt những miếng đậu hũ mềm mại.

Sáng nay còn lỡ tay cắt cho một ông khách nhiều quá, mà ngại quá chẳng dám lấy lại.

Ta cứ thế ôm mối hận trong lòng, đêm đêm mài dao, mài lưỡi d.a.o sáng loáng.

Kết quả là đến đêm ngày thứ bảy, ngoài tường viện lại có động tĩnh.

Ta giơ d.a.o "vút" một cái đứng bật dậy, tỷ tỷ thì cầm kéo xông ra khỏi cửa, đứng cạnh ta.

Hai tỷ muội ta cứ thế chĩa mũi d.a.o về phía tường, nhìn thấy một bóng đen trèo lên tường, đồng loạt giơ d.a.o lên.



Nào ngờ người tới lại là Triệu Yến.

Hắn ngồi trên tường, mắt to trừng mắt nhỏ với hai tỷ muội ta một lúc, rồi ném xuống một bọc vải, hạ giọng nói: "Nhớ đốt đi!"

Nói xong, hắn nhảy xuống khỏi tường, nghênh ngang bỏ đi.

Ta ngây người nhìn bọc vải, đưa mắt nhìn tỷ tỷ, cả hai đều sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm mở bọc ra.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hai tỷ muội ta thấy rõ, bên trong bọc rõ ràng là một chiếc áo màu xám.

Ta dùng đao nhấc chiếc áo lên, thấy trên đó loang lổ vết máu.

Đang còn sững sờ thì nghe tiếng tỷ tỷ run run: "Đây... đây là áo của Lưu A Tứ..."

Ta bỗng hiểu ra tất cả, tay run lên làm chiếc áo rơi xuống đất.

Đêm đó, chúng ta làm theo lời Triệu Yến, đốt chiếc áo đi.

Trong ánh lửa bập bùng, chiếc áo cháy thành tro bụi, ánh lửa cũng hắt lên đôi mắt đỏ hoe của tỷ tỷ.

Sáng sớm hôm sau, tin Lưu A Tứ c.h.ế.t đã lan khắp thành Vĩnh Túc.

Người ta đồn rằng hắn ra khỏi thành tìm thầy thuốc cho con trai, không ngờ bị sơn tặc chặn đường, đầu bị c.h.é.m nát, đồ quý giá cũng bị cướp sạch.

Hàng xóm đều vỗ tay hả hê, nói rằng kẻ ác tự có trời trị, mà thời buổi loạn lạc này, đột nhiên xuất hiện một toán sơn tặc cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ có ta biết là Triệu Yến đã ra tay.