Chương 5: Chỉ Duy Nhất Một Người
Lộp cộp... Lộp cộp...
Dây cương căng trên tấm da nâu sậm, chiếc xe đang theo chân ngựa băng qua vùng thảo nguyên xanh mướt. Dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa, Sophie và mọi người đang chậm rãi trên con đường đất, men theo con sông hướng về thủ đô.
Nằm trong lớp vải trắng, hai sợi dây thừng đang cố định chiếc cũi sắt nằm yên. Dưới mái che, trên tay là khẩu súng dài Gerwin đưa nó lên tạo thành thế ngắm bắn:
- Nạp ma thuật vào là có thể bắn được à?
Đối phương có vẻ thích thú, Sophie cũng không ngần ngại gì:
- Vâng. Chỉ có thể nạp được hỏa và phong thôi ạ.
Cạnh!
Bóp cò, Gerwin hạ súng xuống:
- Nếu có cơ hội đến Gallus, anh sẽ sắm một khẩu đem về nhà treo.
- Có cả súng ngắn nữa. Nhưng do ít khi dùng đến nên tôi không có mang theo.
Gerwin cầm khẩu súng của Sophie đưa qua bên hông người đang đánh xe:
- Ê Nhỏ, bác Silber biết cái này không?
Sarah lườm qua một cái, lạnh lùng:
- Tôi với ông già thừa sức làm một cặp cho hai người đấy.
- Thôi nào...
Sophie nghiêng đầu, hai người họ nói gì cô không hiểu.
- Tôi chỉ muốn hỏi là - Gerwin cười khổ - Nhà Nhỏ có chì không? Em nó xin.
- Thì cứ dẫn nó tới gặp ông già đi. Tôi chỉ là thợ phụ thôi mà.
- Giận rồi à - Gerwin vui vẻ - Chắc đang tủi thân, đúng không? Muốn học tiếng Grypus thì cứ nói với tôi đây. Tôi sẽ sẵn sàng bỏ cả buổi tối ra để dạy cô...
- Cút! - Sarah ngắt lời.
Gerwin bây giờ mới chịu để yên cho cô nhóc tập trung đánh xe, dù cô ấy nặng lời nhưng người thanh niên lại cười khoái chí.
Nhận lại khẩu súng từ tay Gerwin, vô tình chiếc túi bên hông của anh ấy rơi tầm mắt của cô gái.
- Anh Gunther cũng thích đọc sách sao? - Sophie hỏi.
- Hả? - Gerwin ngạc nhiên - À, không. Cái này là sách phép, v·ũ k·hí chính của anh đấy, trượng gỗ chỉ là phụ thôi.
Không ngần ngại, anh ấy mở nút dây cài, lấy quyển sách ra rồi đưa cho cô.
- Muốn xem thử không?
Sophie hai tay nhận lấy, từ từ mở nó ra xem. Đôi mày cô nhíu lại:
- Đây là... tiếng Grypus sao?
- Phải - Gewin nói - Bất cứ ai tốt nghiệp học viện pháp thuật thì ít nhiều cũng biết từ hai đến ba loại ngôn ngữ mà.
Đang chăm chú đọc sách, Korda ngồi bên cạnh nhìn sang:
- Cô có thể hiểu được cái nhà xí đó à?
- Này, đừng so sánh bài luận văn của tôi với cái đó chứ! - Gerwin gắt gỏng.
Trên tay Sophie, trang giấy với chữ mực đen viết ngoằn ngoèo, lúc to lúc nhỏ, chỗ thưa chỗ khít, có dòng thì nằm ngay ngắn có dòng thì nhảy lệch lạc.
- Đúng là... chữ viết có hơi đặc biệt - Sophie cười ngượng.
- Thế quái nào mà mấy lão trong học viện lại cho cậu đậu - Korda lắc đầu.
Gerwin cười trừ:
- À thì... lúc trình lên hội đồng, tôi đã mượn chữ viết của bạn mình - anh ấy xoa gáy - Còn quyển đó là tự tay chép lại.
Korda nghe xong thì hừ nhẹ một tiếng.
- Thôi - Gerwin nói - Chuyện của tôi dừng ở đây được rồi. Đến lượt anh đấy Korda.
- Sao? - Korda hỏi.
- Kể chuyện của mình cho Sophie nghe đi. Hẳn em nó cũng đang tò mò về anh đấy.
Korda lườm Sophie, đôi mắt cô gái lúc này rời khỏi quyển sách mà nhìn anh.
- Có cái mông - Korda lạnh lùng.
...
Bánh xe ngựa lăn qua từng con phố một. Chẳng mấy chốc, họ đã đến một dãy tường rào thép kiên cố, men theo tấm bê tông chậm rãi tiến đến cánh cổng phía trước. Bóng dáng hai áo choàng xanh trên vai trái quen thuộc đang đứng dưới trời trưa nóng bức.
Thấy chiếc xe ngựa tấp vào, một người lính gác liền bước đến.
Cô người lùn vội né qua một bên để cho người thanh niên áo xám bước ra ngoài tiếp chuyện.
- Chúng tôi đến như mọi khi - Korda chậm rãi.
- À, là anh Kampfer đó à? - người kỵ sĩ đưa tay hướng vào cổng - Anh cứ vào đi.
Quạch!
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, chiếc xe ngựa theo sự điều khiển của Sarah chầm chậm rẽ vào cổng. Lướt qua tấm biển hình một cái khiên với hai thanh kiếm bắt chéo phía sau, Sophie nhận ra đây là doanh trại của Kỵ Sĩ Đoàn.
Khác với dáng vẻ nghiêm chỉnh khi gặp ở bên ngoài, hầu hết mọi người đều đã cởi bỏ tấm áo choàng xanh kiêu hãnh đấy trở lại với những chiếc áo phông đơn giản. Họ gác lại thanh kiếm ngày đêm g·iết chóc để cho bút mực có thể thoải mái giãi bày, xóa đi mọi gánh nặng trên lưng người bạn bốn chân bằng đôi tay nhẹ nhàng cùng với làn nước mát lạnh, vùi đầu vào những bài luyện tập để biến may mắn trở thành cơ hội trên chiến trường.
Cạch! Cạch!
Dừng lại ở một khu đất bằng phẳng, những bờ vai xanh trẻ trung và nhiệt huyết đang ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn vào khoảng sân nhỏ, dài rộng tầm sáu thước, được bao quanh bởi hàng rào gỗ.
Cạch!
Hai lưỡi kiếm gỗ chạm vào nhau.
- Sai rồi. Làm lại.
Người nam thanh niên nghe thấy liền thu kiếm về. Đối thủ của anh là một nữ kỵ sĩ có mái tóc dài màu tím nhạt, đôi mắt màu hoa cà mang nét nghiêm túc và cứng cỏi, đôi môi mềm mại ấy vừa mới chê bai đòn đánh của anh.
Cau mày, người thanh niên đưa kiếm lên cao. Nữ kỵ sĩ cũng đưa tay thủ thế đáp trả. Anh nhanh tay xoay kiếm xuống thấp và tung đòn.
Bịch!
Thanh gỗ đã trúng vào bên hông, chạm vào nịt bụng của cô gái.
- Tốt.
Hăng hái thủ thế lại, nam thanh niên hít một hơi và lao đến. Kiếm từ thấp chuyển thành cao, ra đòn.
Bịch!
Lần tiếp theo, anh lừa được đôi mắt hoa cà đó mà đánh một cú vào vai.
- Không tệ. Không tệ.
Cứ thế, anh ta tự tin đưa kiếm qua bên hông rồi lại đột ngột chuyển hướng. Đòn đánh trúng vào đùi, tốc nhẹ chiếc váy ngắn màu lam của cô gái.
- Tuyệt lắm - cô khen ngợi.
Còn đang muốn thử thêm lần nữa thì nữ kỵ sĩ hạ kiếm xuống.
- Cũng không tệ lắm nhỉ, người anh em! Có thể sau ngày hôm nay chúng tôi sẽ biến anh trở thành một kỵ sĩ thôi. Nhưng cũng đừng tự mãn! Tôi biết anh đã tập luyện rất chăm chỉ và kiên trì nhưng còn cần phải thực hành nhiều.
Nói rồi, cô quay sang những “khán giả” ở bên ngoài.
- Được rồi, cả đội, tạm thời đến đây thôi! Chiều chúng ta sẽ quay trở lại với phép thuật. Nhớ là đừng có đến trễ đấy! Giải tán!
Mọi người đứng dậy, chào tạm biệt nhau rồi nhanh chóng rời khỏi sân tập. Riêng còn một vài người ở lại, họ đợi người kỵ sĩ kia bước ra ngoài rồi ào tới vây kín anh ấy. Tay xoa đầu, tay thì choàng vai kéo anh đi, miệng cười thán phục.
- Hay lắm, người anh em! Được ngài Hopp công nhận luôn!
Chẳng mảy may quan tâm họ cười nói thế nào, nữ kỵ sĩ lau mồ hôi trên trán và nhìn sang chiếc xe ngựa đậu bên đường. Trông thấy Korda, Sarah và Gerwin, cô đưa tay chào rồi chậm rãi bước đến họ.
- Chào Hilde! - Gerwin vui vẻ - Tập dượt xong rồi hả?
- Phải - nữ kỵ sĩ nói - Xin lỗi đã để mọi người phải đợi.
Tại hàng rào, Hilde nắm dây cương, đạp chân leo lên lưng ngựa.
- Được rồi, phiền mọi người đi theo tôi.
Quạch!
Cô gái vũ mạnh đôi tay cùng người bạn bốn chân nâu sẫm của mình chạy trước. Sarah cũng đánh xe của mình đuổi theo.
Đến nơi, họ mau chóng dỡ hàng xuống rồi tháo lớp vải trắng đang bọc lấy cái cũi sắt. Một vóc dáng gầy gò, da màu xanh sẫm, đôi tai nhọn, mũi dài đang vùng vẫy yếu ớt, dây thừng đang trói chặt tay, chân và miệng, còn mắt thì đang bị mảnh vải trắng kia bịt kín.
- Đã xác nhận - Hilde gật gù - Đây đúng là Hob.
- Từ đầu đến chân không một vết xước nhé! - Gerwin cười tự mãn - Chúng tôi còn tránh để nó nhìn thấy ánh sáng đấy!
- Vất vả cho mọi người rồi.
Hilde đưa tay ra hiệu, hai người kỵ sĩ bên cạnh liền bước đến. Họ nhấc cũi lên chậm rãi bưng vào ngôi nhà gỗ cũ kĩ ở trước mặt.
Hilde lấy trong người ra một chiếc túi nhỏ đưa cho người thanh niên áo xám:
- Được rồi, như đã thỏa thuận.
Korda nhận lấy, anh chậm rãi tháo sợi dây và rồi mở hé miệng của nó ra. Xốc xốc mấy cái, tiếng “leng keng” phát ra rõ dày, anh ta ngước lên:
- Cô đưa chúng tôi nhiều quá.
- Tính cả tiền rượu của ngài Schwarz - Hilde nói.
- Gì chứ? - Gerwin chen ngang - Tôi đã bảo anh ta là không cần trả rồi mà.
- “Chính vì là bạn nên mọi thứ cần phải sòng phẳng” - Hilde bảo - ngài ấy nói như vậy đấy.
- Thật là - Gerwin thở dài - Mà kể cũng lạ. Trước đây Thalleous hào phóng lắm mà. Tự nhiên bây giờ lại bảo là đang tiết kiệm, thành ra muốn rủ anh ta làm vài "chuyến" xã giao cũng khó.
Korda liền lườm Hilde:
- Còn không phải là bao nhiêu tiền kiếm được đều bị ai đó nắm hết sao?
- Hừ - Hilde khoanh tay - Tôi chỉ giúp ngài ấy học cách quản lý tài chính của mình thôi - cô lườm Gerwin - Hạn chế vung tiền vào những chỗ không cần thiết.
Gerwin nhún vai:
- Thôi nào. Chỉ là uống vài ly thôi mà?