Tiếng Cười Trong Bóng Tối

Chương 33




Albinus chưa hiểu rõ khi nào và bằng cách nào ông biết được những điều này: khoảng thời gian từ lúc ông hân hoan lái xe qua chỗ ngoặt đó cho đến giờ (một vài tuần), nơi ông đang ở (một bệnh viện ở Grasse), cuộc phẫu thuật ông đã trải qua (khoan xương), và nguyên nhân việc ông bất tỉnh kéo dài (tràn máu não). Tuy vậy, vào một thời điểm nào đó mọi mẩu thông tin đã được ghép lại thành một khối – ông còn sống, đã tỉnh hoàn toàn và biết rằng Margot và một cô y tá bệnh viện đang ở ngay gần ông. Ông cảm thấy mình vừa ngủ ngon lành và mới tỉnh giấc. Nhưng lúc này là mấy giờ, ông không biết. Có lẽ vẫn đang là sáng sớm.

Trán và hai mắt của ông bị quấn lớp băng mềm dày. Nhưng đầu ông đã được tháo băng và cảm giác khi sờ vào những sợi tóc dựng đứng mới mọc trên đầu thật lạ lùng. Ông giữ lại trong trí nhớ một hình ảnh mà, trong vẻ rực rỡ chói lòa của nó, trông giống một tấm ảnh màu trên kính: vòng lượn của con đường màu xanh da trời bóng loáng, vách đá màu xanh lá cây và màu đỏ ở phía bên trái, bức tường phòng hộ màu trắng ở phía bên phải, và phía trước ông là những người đi xe đạp đang tiến đến gần – hai tên khỉ đột bụi bặm mặc áo nịt len màu da cam. Một cú giật mạnh vô lăng để tránh bọn họ - và chiếc xe lao vọt, chồm lên một đống đá ở bên phải, và trong tích tắc của giây đồng hồ đó, một cái cột điện tín lù lù hiện ra trước kính chắn gió của xe. Cánh tay dang rộng của Margot trôi qua màn ảnh – và trong khoảnh khắc tiếp đó, đèn chiếu tắt ngấm.

Hồi ức này đã được Margot bổ sung trọn vẹn. Hôm qua, hoặc ngày trước đó, hoặc thậm chí trước nữa – cô kể cho ông nghe, hay chính xác hơn là giọng nói của cô kể - tại sao lại chỉ có giọng nói của cô? Tại sao đã lâu đến thế từ lần cuối ông thực sự nhìn thấy cô? Cái lớp băng này. Có lẽ họ sẽ sớm tháo nó ra... Giọng của Margot đã kể chuyện gì cho ông vậy?

“... Nếu không có cái cột điện tín, chúng ta đã lao qua bức tường phòng hộ và rơi xuống vực mất rồi. Thật kinh khủng. Em vẫn còn một vết bầm tím to tướng ở hông. Chiếc xe quay lộn nhào và vỡ nát như quả trứng. Le xe tốn... mille... beaucoup mille mác[1]” (đọan này có vẻ là để cô y tá hiểu). “Anh Albert, hai mươi nghìn tiếng Pháp là gì?”

[1. Phần in nghiêng là những từ bằng tiếng Pháp trong nguyên tác. Toàn câu này có nghĩa “Cái xe... tốn nghìn... nhiều nghìn mác.”]

“Ồ, có quan trọng gì... Em còn sống mà!”

“Những người đi xe đạp rất tốt. Họ giúp thu lượm mọi thứ. Nhưng họ vẫn không tìm thấy mấy chiếc vợt tennis.”

Vợt tennis à? Ánh nắng trên một chiếc vợt tennis. Tại sao cái đó làm ông khó chịu thế này nhỉ? À ừ, vụ việc hãi hùng như cơn ác mộng ở Rouginard. Ông cầm súng trong tay. Cô đi giày đế cao su bước vào... Ngớ ngẩn thật – tất cả đã được làm sáng tỏ, mọi thứ đều ổn thỏa... Mấy giờ rồi nhỉ? Khi nào thì người ta sẽ tháo băng ra đây? Khi nào ông có thể ngồi dậy? Chuyện này đã lên báo chưa đây – báo Đức?

Ông quay đầu bên này rồi bên kia, lớp băng làm ông khó chịu. Thêm vào là sự mâu thuẫn giữa các giác quan của ông. Tai ông thu nhận được rất nhiều cảm giác trong suốt thời gian này, còn mắt thì không gì hết. Ông không biết căn phòng, hay cô y tá, hay ông bác sĩ trông như thế nào. Và cả thời gian? Có phải lúc này đang là buổi sáng? Ông đã ngủ một giấc dài êm ả. Có lẽ cửa sổ đang mở, vì ông nghe thấy tiếng móng ngựa lóc cóc bên ngoài, có cả tiếng nước chảy và âm điệu lanh canh của một chiếc xô. Có thể ở đó có một khoảng sân có giếng và bóng râm buổi sớm mát mẻ của những cây tiêu huyền.

Ông nằm bất động một lúc, gắng sức chuyển đổi âm thanh rời rạc thành các hình khối và màu sắc tương ứng. Việc này ngược lại với việc cố tưởng tượng ra giọng nói của các thiên thần trong tranh của Botticelli[2]. Lúc này ông nghe thấy tiếng Margot cười và sau đó đến tiếng cô y tá bệnh viện cười. Có vẻ họ đang ngồi trong phòng kế bên. Cô ta đang dạy Margot phát âm đúng bằng tiếng Pháp: “Soucoupe, soucoupe[3]” - Margot lặp đi lặp lại nhiều lần và cả hai cùng khẽ cười.

[2. Alessandro di Mariano di Vanni Filipepi (1445-1510), hay Sandro Bolticelli: họa sĩ Ý nổi tiếng thời kỳ tiền Phục Hưng.]

[3. Tiếng Pháp, nghĩa là “Đĩa kê chén, đĩa kê chén.”]

Cảm thấy mình đang làm một điều bị cấm tuyệt đối, Albinus thận trọng kéo lớp băng lên và hé nhìn ra. Nhưng căn phòng vẫn tối om. Ông thậm chí không nhìn ra bóng xanh xanh của cửa sổ hay những mảng sáng mờ còn lưu lại trên tường vào ban đêm. Vậy rốt cuộc lúc này đang là ban đêm chứ không phải buổi sáng, thậm chí không phải sáng sớm. Một đêm tối không trăng. m thanh có thể lừa người ta đến vậy đấy. Hay là những tấm rèm đặc biệt dày?

Từ phòng kế bên vang đến tiếng cốc chén leng keng êm tai: “Café aimé toujours, thé nicht toujours.[4]”

[4. Câu này Margot nói lẫn tiếng Pháp và Đức, có nghĩa là “Cà phê luôn thích, trà luôn không thích.”]

Albinus mò mẫm trên chiếc bàn cạnh giường ngủ cho đến khi cảm thấy chạm vào chiếc đèn điện nhỏ. Ông nhấn công tắc một lần, lần thứ hai, nhưng bóng tối vẫn còn nguyên ở đó, như thể nó quá nặng nề không di chuyển được. Có thể dây cắm bị tháo ra. Ông dùng tay dò dẫm tìm diêm và tìm được một hộp thật. Bên trong chỉ còn một que; ông quẹt diêm, nghe thấy tiếng xì xì nhè nhẹ như là nó đã sáng lên, nhưng ông chẳng nhìn thấy ngọn lửa. Ông ném que diêm đi và đột nhiên ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoảng nhẹ. Kỳ lạ.

“Margot,” ông đột ngột hét lên, “Margot!”

Tiếng bước chân nhanh và tiếng một cánh cửa mở ra. Nhưng không có gì biến đổi. Làm sao ngoài cửa lại tối om được, nếu họ đang uống cà phê ở đó?

“Bật đèn lên,” ông giận dữ nói. “Xin hãy bật đèn lên.”

“Anh hư quá,” giọng của Margot nói. Ông nghe thấy cô đến gần ông, nhanh nhẹn và quả quyết qua màn đêm tuyệt đối. “Anh không được sờ vào lớp băng đó.”

“Ý em là sao? Em có vẻ nhìn thấy anh,” ông lắp bắp. “Làm thế nào em thấy anh được? Bật đèn lên, em có nghe anh nói không? Ngay lập tức!”

“Calmez-vous[5]. Không nên bị kích động quá,” giọng cô y tá nói.

[5. Tiếng Pháp, nghĩa là “Ông hãy bình tĩnh nào.”]

Những âm thanh đó, tiếng bước chân và giọng nói đó dường như di chuyển trên một bình diện khác. Ông ở đây còn họ ở một nơi khác, nhưng, theo một kiểu khó hiểu nào đó, vẫn ở ngay bên cạnh. Giữa họ và màn đêm bao quanh ông là một bức tường không gì xuyên thủng. Ông dụi mắt, quay đầu bên này rồi bên kia, giật giật người, nhưng không thể mở được một lối đi xuyên qua bóng tối kiên cố giống như là một phần của chính ông vậy.

“Không thể thế được!” Albinus tuyệt vọng nhấn giọng. “Tôi sẽ điên lên mất! Mở cửa sổ ra, làm cái gì đó đi!”

“Cửa sổ đang mở,” cô nhẹ nhàng đáp.

“Có lẽ vì không có nắng... Margot, có lẽ anh sẽ thấy được cái gì đó nếu trời rất nắng. Một chút lờ mờ thôi cũng được. Hay có lẽ nếu đeo kính vào.”

“Nằm yên nào, anh yêu. Trời đang nắng, một buổi sáng rạng rỡ. Anh Albert, anh làm em đau.”

“Anh... Anh...” Albinus hít một hơi thật sâu dường như làm lồng ngực ông nở ra thành khối cầu khủng khiếp to tướng căng đầy một tiếng gầm thét quay cuồng mà lúc này ông đang trút ra một cách cuồng nhiệt mạnh mẽ, không ngưng nghỉ... Và khi nó đã ra hết, lồng ngực ông lại căng đầy lần nữa.