Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 82: Chuẩn Bị (6)




/Nói khẽ/

/Sao vậy Phương Nhu?/

Khánh Vỹ Tĩnh ra biểu cảm ngơ ngác nhìn Nhâm Phương Nhu hỏi

/Hừ.../

/Cậu ấy không nhận ra cô ta đang cố tình sao?/

Nhâm Phương Nhu nhìn Khánh Vỹ Tĩnh với biểu cảm tức giận, 2 má cô hơi phồng lên khiến cho Khánh Vỹ Tĩnh đang ngơ ngác phải ngây ra ở đó

/Cậu ấy...sao thế?/

/2 má còn phòng lên nữa/

"Này...bạn học Vỹ Tĩnh, có chuyện gì sao?"

"À...không có gì"

"Vậy sao, vậy chúng ta cùng dừng ở đây thôi"

"Cậu thấy sao về tiết mục này"

"Tôi thấy cũng được, cứ quyết định vậy đi"

"Được...vậy thời gian tập luyện chúng tôi sẽ báo cho cậu sau"

Nói xong cả 4 người liền đứng dậy

"Phương Nhu...hồi nãy là sao vậy?"

"Hừ…..cậu tự biết đi"

/Doil

"Cậu đang giận tớ sao?"

"Không thèm nói chuyện với cậu"

/Tiếng điện thoại/

"A..là của tớ"

"Là...là mẹ của tớ gọi"

"Vỹ Tĩnh cậu chờ tý chút nha"

"Được, tớ ra ngoài đợi cậu trước"

Đàm Tiểu Hoa lúc này nhìn thấy Nhâm Phương Nhu đi nghe điện thoại

Cô liền cầm điện thoại lên và chạy tới bên Khánh Vỹ Tĩnh

"À. bạn Vỹ Tĩnh"

"Hả?"

"Cậu có thể cho mình phương thức liên lạc được không?"

Khánh Vỹ Tĩnh không nói gì chỉ nhìn Đàm Tiểu Hoa bằng vẻ mặt lạnh lùng

"Để làm gì?"

Bị hỏi câu này, Đàm Tiểu Hoa ấp úng nói

"À...à...để tớ sẽ báo cho cậu biết thời gian luyện tập"

Khánh Vỹ Tĩnh nghe vậy lạnh lùng nói

"Không cần, cứ đến tìm tôi mà nói"

"Nhưng... nhưng như vậy sẽ rất bất tiện cho cậu"

"Cậu nói vậy là sao?"

"Cậu nghĩ xem, ngày nào tớ cũng qua báo cho cậu thời gian tập"

"Không phải mọi người nhìn vào sẽ nghĩ chúng ta đang.."

Khánh Vỹ Tĩnh nghe vậy, cậu suy nghĩ một lúc và cũng thấy có lý



/Haizz/

"Được rồi...tớ sẽ cho cậu"

Đàm Tiểu Hoa nghe Khánh Vỹ Tĩnh đồng ý liền mỉm cười

/Quét/

"Được rồi, không làm phiền cậu nữa"

Nói xong cô liền mỉm cười quay đi về chỗ Hương Thư Nhiễm đang đợi

Khánh Vỹ Tĩnh thì đứng ở đó, cậu nhìn vào tên vừa add trên điện thoại mà trầm mặc

/Đàm Tiểu Hoa/

/Haizz...cất điện thoại/

"Mình mau ra ngoài đợi Phương Nhu thôi"

Bỗng phía sau cậu bất ngờ

/Hù..../

/Giật mình/

"Hehe...Vỹ Tĩnh xem ra cậu cũng giật mình nhỉ"

"Phương Nhu..."

"Này cho cậu"

Nhâm Phương Nhu đưa cho Khánh Vỹ Tĩnh một cây kẹo mút hình con mèo

"Hehe...tớ thấy dễ thương quá nên mua tặng cậu đó"

"Chúng ta mau về thôi"

Khánh Vỹ Tĩnh nhìn vào cây kẹo mút hình con mèo đáng yêu này liền nở nụ cười

"Cây kẹo mút này giống tiểu bạch quá"

Nhâm Phương Nhu nghe thấy được liền nhớ đến

/Tiểu Bạch.../

/Đúng rồi..hồi đó Tĩnh Tĩnh có nuôi một con mèo tên Tiểu Bạch/

"Tiếu Bạch?.."

"Vỹ Tĩnh nhà cậu cũng nuối mèo sao?"

"Hả...à đúng rồi, tớ có một con mèo trắng tên là tiểu Bạch"

Nói đến đây Khánh Vỹ Tĩnh liền trầm tư

"Tiểu Bạch là con mèo mà cậu ấy thích nhất"

"Ngày ngày luôn dính với nhau"

/Tĩnh Tĩnh/

"Mà này Phương Nhu, hồi nãy mẹ cậu gọi sao?"

"À...đúng rồi mẹ tớ gọi"

"Nói tớ sắp xếp về lại thành phố B"

"Vậy sao?"

"Vậy cậu định khi nào đi?"

"Tớ không biết nữa, chắc ngày mai sẽ đi luôn"

"Vậy khi nào cậu lên lại?"

"Khi nào xong chuyện tớ sẽ lên lại?"

"Vậy sao"



Thấy Khánh Vỹ Tĩnh như vậy, Nhâm Phương Nhu liền mỉm cười trêu chọc

"Cậu đây là không nỡ để tớ về lại đó sao?"

"Hả.sao.cậu..cậu đang nói gì vậy"

Khánh Vỹ Tĩnh đỏ mặt luống cuống

"Thì ra có người không chịu được cảm giác cô đơn sao?"

"Này...tớ không có"

"Được rồi..tớ hiếu mà"

/Chạy đi/

"Vỹ Tĩnh thì ra cậu cũng sợ bị cô đơn, haha"

"Cậu đứng lại đó cho tớ"

Tối hôm đó, tại trạm

"Vỹ Tĩnh, cảm ơn cậu đã chở tớ ra đây"

"Cũng muộn rồi, cậu về nhớ cẩn thận đó,x

"Ừm..."

/Nhìn chằm chằm/

/Cười khúc khích/

"Cậu.cậu cười cái gì"

"Haha...Vỹ Tĩnh tớ thấy cậu đang không nỡ để tớ đi"

"Ai..ai nói chứ"

"Tớ chỉ đang cảm thấy hơi bùn ngủ thôi"

/Tàu đến/

"Haha...được rồi, tớ sẽ về sớm thôi"

/Bước lên tàu/

"Vỹ Tĩnh cậu nhớ giữ gìn sức khỏẻ đó"

/Vẫy tay/

Khánh Vỹ Tĩnh mỉm cười vẩy tay Nhâm Phương Nhu

Cửa đóng lại, tàu chạy Khánh Vỹ Tĩnh lặng lẽ nhìn đoàn tàu đang chạy xa dần, cậu quay đầu về nhà

/Mở cửa/

Khánh Vỹ Tĩnh đứng trước cửa nhìn vào bên trong, trong lòng cậu có chút cảm giác trống trải

/Oc..oc..oc/

"A đói quá...chắc mình nên xuống bếp kiếm gì ăn"

Khi cậu xuống bếp, cậu để ý thấy trên bàn có một quyển truyện đang được đặt ở đó

"Đây là cuốn truyện mà Phương Nhu hay xem"

"Nó khá nổi tiếng gần đây nhỉ"

"Mình cũng có nghe Khôi Nguyên kể lại về bộ truyện này"

/Nhớ lại/

"Này..Vỹ Tĩnh cậu biết bộ truyện gần đây mới nổi không?"

"Có tớ có nghe qua nhưng...tớ không quan tâm cho lắm"

"Cậu nên đọc đi...một nam tử hán như tớ đọc còn phải rơi lệ"

"Tớ không tin, Vỹ Tĩnh cậu đọc mà không khóc"

"Truyện đó câu chuyện rất bi thương sao?