Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 8: Rung Động?




2 Tiếng sau, Nhâm Liễu Phương từ từ tỉnh lại, cô mơ mơ màng màng nhìn xung quanh

"Mình đang ở đâu thế này, chỗ này là bệnh viện sao?, A đúng rồi khi đang chơi với Khánh Vỹ Tĩnh mình đã khó thở mà ngất đi"

"Tay mình, ấm quá"

Nhâm Liễu Phương liền nhìn xuống thấy Khánh Vỹ Tĩnh đag ngủ bên cạnh cô, tay nắm rất chặt

"Khánh...Khánh Vỹ Tĩnh?, cậu ấy đã ở bên mình suốt sao, chắc cậu hẳn mệt lắm"

Nhâm Liễu Phương cúi mặt xuống đùa nghịch với mái tóc của Khánh Vỹ Tịnh, khi cô ấy vén tóc Khánh Vỹ Tĩnh lên, Nhâm Liễu Phương liền khựng người lại

"Cậu ấy rất có sức hút nha, cậu ấy thật dễ thương lại"

Khi Nhâm Liễu Phương đang sờ mặt của cậu ấy, thì Khánh Vỹ Tĩnh bất ngờ tỉnh dậy, khiến cho Nhâm Liễu Phương vội vàng thu tay lại, mặt dần trở nên đỏ bừng

"Nhâm...Nhâm Liễu Phương cậu tỉnh rồi?"

"Cậu thấy trong người sao rồi? Có bị đau chỗ nào không?"

Nhâm Liễu Phương ngại ngùng che mặt

"Không...không mình không sao"

"Cậu nói thật không?, sao mặt cậu trông đỏ vậy"

"Thực sự mà~~, mình không sao rồi"

Khánh Vỹ Tĩnh liền ôm trầm lấy Nhâm Liễu Phương

"Tốt quá rồi, thực sự lúc cậu ngã xuống, mình rất sợ"

"Khánh Vỹ Tĩnh cậu..cậu làm gì vậy, đột nhiên lại ôm lấy mình vậy~~"

Khánh Vỹ Tĩnh sau khi nhận ra điều bản thân làm liền buông Nhâm Liễu Phương ra

"Xin..xin lỗi cậu, mình không..cố ý"

Nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của Khánh Vỹ Tĩnh, cô ấy liền bật cười

"Phụt, haha Cậu khi đỏ mặt trông rất dễ thương đó"

Khánh Vỹ Tĩnh khi thấy vậy liền mỉm cười mà nhẹ nhàng nắm lấy tay của Nhâm Liễu Phương

"Nhâm Liễu Phương, mình có thể gọi cậu là Phương Phương được không?"

Nhâm Liễu Phương nghe xong liền cúi đầu đỏ mặt ngậm ngùng nói

"Được..được, vậy mình cũng sẽ gọi cậu là Tĩnh Tĩnh nhé"

Khánh Vỹ Tịnh liền vui vẻ ghé sát đầu vào Nhâm Liễu Phương



"Được chứ, hehe"

Nhâm Liễu Phương đỏ mặt quay đi chỗ khác

"Cậu ấy, gần quá!"

"Phương Phương này, mình muốn nói với cậu một chuyện"

"Có chuyện gì thế ^^"

"Xin lỗi cậu, vì đã tự tiện hỏi về chuyện quá khứ của cậu, cậu đã luôn sống khổ sở như vậy từ lúc nhỏ sao"

Khánh Vỹ Tĩnh vừa hỏi tay vừa nắm chặt nhìn xuống dưới

Nhâm Liễu Phương liền ngơ người một lúc khi nghe câu hỏi của Khánh Vỹ Tĩnh nhưng rồi Nhâm Liễu Phương liền nắm lấy tay nở nụ cười dịu dàng với cậu

"Tĩnh Tĩnh, cậu đừng buồn nữa, bây giờ tớ đã không sao rồi phải không nè^^"

"Cậu..cậu"

"Hihi, thực sự tớ rất vui khi bây giờ đã kết bạn được với cậu Tĩnh Tĩnh, còn có chú Khánh và bà nội luôn quan tâm đến mình, thật sự bây giờ mình cảm giác rất ấp áp"

Khánh Vỹ Tĩnh khi thấy Nhâm Liễu Phương như vậy, cậu liền có một cảm giác rất lạ trong người, trái tim cậu đập rất nhanh

Một cảm giác chưa từng có đối với Khánh Vỹ Tĩnh nhưng khi bây giờ đối mặt với Nhâm Liễu Phương con tim cậu lại đập rất nhanh

"Cảm giác này là sao chứ, đáng ghét!"

"Tĩnh Tĩnh, cậu sao vậy?, sao cậu lại ngơ người ra thế?"

"Lắc đầu, không, không có gì cả"

"Phương Phương, tớ hứa với cậu sau này tớ sẽ luôn luôn bảo vệ cậu!"

Khánh Vỹ Tĩnh khi nói xong cậu liền ngơ ra nhận ra những câu nói vừa nãy của bản thân

"Ha ha,ha ha"

Nhâm Liễu Phương liền bật cười

"Cậu..cậu cười gì chứ"

"Không, thực sự tớ rất vui khi nghe cậu nói vậy Tĩnh Tĩnh, thực sự đó tớ rất cảm ơn cậu"

Nhâm Liễu Phương nói xong liền tới gần Khánh Vỹ Tịnh trao cho cậu một nụ hôn ấm áp lên bờ má của Khánh Vỹ Tĩnh

"Phương Phương, đây.. đây là, đỏ mặt"

"Hi hi, đây coi như là quà cảm ơn"



Căn phòng đột trở nên lặng lẽ, không ai dám nhìn nhau, lúc này Khánh Vỹ Tĩnh liền nhớ ra thứ gì đó cậu lấy điện thoại trong túi ra

"Đúng rồi, Mình phải gọi cho ba đã, cậu nằm nghỉ đi nha, mình ra ngoài gọi điện cho ba"

"Được..được rồi"

Sau khi Khánh Vỹ Tĩnh ra khỏi phòng, Nhâm Liễu Phương liền cuốn người lại vào trong mền lăn qua lăn lại

"Aaa, mắc cỡ quá, hồi nãy mình đã không tự chủ được mà làm vậy~~"

Nhâm Liễu Phương lấy tay đặt lên bên ngực

"Sao cứ nghĩ đến cậu ấy, trái tim mình lại đập mạnh như vậy chứ"

Nhâm Liễu Phương lúc này đập mạnh vào 2 bên má của bản thân

"Không được, mình phải bình tĩnh lại nào"

Lúc này cửa căn phòng mở ra, Khánh Vỹ Tĩnh bước vào"

"Phương Phương mình đã gọi cho ba rồi, ba và bà của cậu sẽ lát nữa sẽ tới đây"

"Thật sao?, tốt quá"

"Phương Phương, cậu có đói không, mình mua đồ ăn cho cậu nhé"

"Không..không cần đâu, mình không thấy đói"

"Ọc..ọc..ọc"

Nhâm Liễu Phương đỏ mặt ôm lấy bụng

"Phụt, haha, Phương Phương cậu chẳng trung thực gì cả rõ ràng cậu đang đói, để mình đi mua đồ ăn cho cậu"

"A..được rồi, cảm ơn cậu"

Một lúc sau. Sau khi Khánh Vỹ Tĩnh mua đồ ăn về

"Đây Phương Phương đồ ăn bồi bổ của cậu đây"

Ánh mắt của Nhâm Liễu Phương liền rực sáng mà ăn ngấu nghiến

"Ha ha, Phương Phương cậu ăn chậm thôi, đồ ăn còn nhìu lắm, cậu đúng là một cô bé ham ăn mà~~"

"Không..không có, mình không phải như vậy"

"Ha ha được rồi, cậu cứ ăn đi"

Cả hai cười rất vui vẻ, vào lúc đó ở dưới bãi đậu xe, Khánh Hữu Tuấn và bà Nhâm đã tới bệnh viện, hai người họ liền lập tức đi nhanh lên phòng bệnh của Nhâm Liễu Phương