Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 77: Chuẩn Bị (2)




"Thật...thật vậy sao?'

"Ừm.tớ cũng vậy, đã rất sợ mọi người biết thân phận của tớ"

"Còn về khuôn mặt này nữa"

Kiệt Anh Tuấn ngơ ngác hỏi

"Khuôn mat?"

"Nó làm sao?"

Nguyệt Hâm Dao mới vén tóc của mình lên để lộ vết sẹo, thấy vậy Kiệt Anh Tuấn mới nhận ra

/Cúi đầu/

"Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, giờ đây"

"Tớ đã có những người bạn thân thiết"

"Điều này khiến tớ rất vui"

"Hâm Dao..."

Thái Khôi Nguyên và Nhâm Phương Nhu nhìn Nguyệt Hâm Dao với ánh mắt cảm động

"Tớ..tớ hiểu rồi"

Kiệt Anh Tuấn trở nên có chút bùn bã cúi đầu nhưng

/Bốp/

"Đau.."

"Biết rồi thì mau ăn đi"

Khánh Vỹ Tĩnh đứng phía sau Kiệt Anh Tuấn gõ 1 cú vô đầu anh

"Vỹ Tĩnh..."

"Đừng lo, bọn tớ không chê thân phận cậu bắt đầu từ đâu"

"Đã là bạn..thì mọi người đều là bạn"

Nghe vậy Kiệt Anh Tuấn cũng đã vui lên cười mỉm

"Ừm.."

Kiệt Anh Tuấn gắp một miếng thịt lên và đưa vào miệng

"Ngon...ngon quá"

Anh bắt đầu ăn lia lịa"

"Tay cầm đũa không thể nào dừng được"

Ngọc Á Hiên thấy vậy liền nói

"Này...cậu ăn từ từ thôi, chưa đủ thì mình mua thêm"

Kiệt Anh Tuấn lúc này mới dừng lại đưa tay lên lắc



"Không...không vậy là đủ rồi, cảm ơn cậu"

Nhìn thấy vậy Ngọc Á Hiên trong lòng có chút suy tư, cô như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn Kiệt Anh Tuấn nhưng rồi liền đứng dậy

"Này...Á Hiên, cậu đi đâu vậy?"

"Chúng ta còn chưa ăn xong mà"

"À...xin lỗi các cậu, tớ nhận ra tớ có chút chuyện"

"Lần sau chúng ta ăn cùng nhé"

"O...ò"

Ngọc Á Hiên vẫy tay chào mọi người liền chạy đi

Ở ngoài đó

/Dựa vào tường/

"A.. mình thật là"

"Vỹ Tĩnh, cậu ấy trông thật đẹp trai"

"Để xem"

"Chắc mình phải rủ cậu ấy đi chơi mới được"

"Bây giờ chúng ta là bạn rồi nhỉ"

Ngọc Á Hiên mỉm cười và đi

Trong căn tin, 5 người cũng đã ăn xong

"Cảm...cảm ơn các cậu"

Kiệt Anh Tuấn định cúi đầu cảm ơn nhưng bị 2 người Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên chặn lại

"Chỉ là một bữa ăn thôi mà, có gì đâu chứ"

Thái Khôi Nguyên lúc này khoác vai Kiệt Anh Tuấn hỏi

"Này...cậu giỏi thật đấy, săn được học bổng để vô Nhất Đường"

"A..à không"

"Cậu quá khen rồi"

"Tớ đã xem rồi, lớp chúng ta, cậu và Vỹ Tĩnh mới thật sự là giỏi"

"Tớ cũng thấy rất ghen ty. với 2 cậu"

Kiệt Anh Tuấn nắm chặt tay nói

"Các cậu vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi"

"Còn mình thì"

"..."

/Bốp/



"Đau...sao lại đánh tớ"

"Tớ đánh cậu đấy"

"Này... Anh Tuấn, cậu nghĩ bản thân cậu thấp kém vậy sao?"

"Ai cũng có một số phận riêng, sao cậu lại cứ đổ lỗi cho bản thân vậy?"

"Tại sao 2 người được sinh cùng 1 vạch đích"

"Mà có người thành công, người bị bỏ lại"

"Cũng như cậu đấy Anh Tuấn, cho dù số phận cậu ra sao"

"Cậu cũng phải chịu đựng và chấp nhận số phận ấy"

"Như bây giờ cậu đang làm rất tốt đấy Anh Tuấn "

"Vỹ...Vỹ Tĩnh"

Nhâm Phương Nhu và Nguyệt Hâm Dao ở một bên cũng gật đầu nói

"Đúng đấy Anh Tuấn"

"Các cậu"

Kiệt Anh Tuấn xúc động và mỉm cười

"Cảm...cảm ơn, tớ hiểu rồi"

"Thật sự cảm ơn các cậu"

"Được rồi chúng ta mau về lớp học thôi"

"Ừm"

/Này...nãy cậu đánh tớ hơi đau đấy/

/Ai biểu cậu.../

"Hahaa..haha"

/Đi về lớp/

/Tan học/

"Cuối cùng cũng tan học rồi"

Lúc này Nhâm Phương Nhu mới chạy tới bên Khánh Vỹ nói

"Này... Nay chúng ta về sớm chút đi"

"Hả. không đợi 2 người kia sao?"

"Kệ họ đi, Khôi Nguyên tên đó có thể đưa Hâm Dao về được mà"

"Nhưng... nhưng để tớ nói cho họ đã"

"Không kịp đâu, mau lên"

/Kéo đi/